Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 5: Nhân vật chính



Địa điểm chính của bữa tiệc ở phòng khách tầng dưới, tất cả đồ đạc đều được chuyển xuống gara, các món điểm tâm, món tráng miệng bày đầy trên chiếc bàn tròn, nhà bếp còn liên tục bưng ra những món ăn mới.

Rất nhiều người đến, mặc dù bên ngoài khá lạnh, nhưng trang phục cửa ai ai cũng rực rỡ, trông thật chói mắt dưới ánh đèn của chùm pha lê tinh xảo. Giang Từ ngồi cùng Già Nghệ một lúc bên cửa sổ sát đất trước khi bị kéo đi tiếp khách, Già Nghệ cầm một ly nước trái cây, trên đùi cô còn có một đĩa bánh kem thơm ngon. Bên ngoài trời dần tối nhưng nhân vật chính hôm nay vẫn chưa có mặt.

Ngoài cửa xôn xao, ầm ĩ, dường như nghe thấy âm thanh đùa giỡn vui vẻ, đột nhiên có người hét lên: “Người đến rồi.” Già Nghệ tự nhiên cảm

thấy căng thẳng không thể giải thích được, từ trên sô pha đứng lên, giống như những người khác nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Chỉ thấy Liêu Kiêu Lâm mặc vest bị một vài người con trai đẩy vào cửa, dường như vừa mới kết thúc công việc, khuôn mặt nở một nụ cười có phần áy náy nhìn những người thân, bạn bè đang chào đón anh ở cửa, nói: “Ngại quá, công việc làm chậm trễ.” Ngay sau đó, anh lập tức bị người quen kéo sang một bên nâng ly, trò chuyện.

Anh quá nổi bật, bữa tiệc giây trước còn rời rạc, vắng lặng bởi vì anh xuất hiện bỗng chốc thành tiêu điểm, không khí trong phòng cũng trở nên náo nhiệt. Già Nghệ từ phía xa nhìn anh bị người nhà, bạn bè vây quanh giống như từ trường không ngừng hấp dẫn, thu hút người khác.

Khi bữa tiệc kết thúc, Già Nghệ cũng không cùng Liêu Kiêu Lâm nói chuyện, có mấy lần hình như nhìn nhau nhưng nhanh chóng bị cắt ngang, khiến người ta không thể nào đoán ra. Ngược lại có vài chàng trai tiến tới bắt chuyện nhưng Già Nghệ chỉ nhàn nhạt mỉm cười, lễ phép từ chối.

Đã 11 giờ, khách mời cũng bắt đầu rời khỏi, những chiếc siêu xe hạng sang chất đầy sân nối đuôi nhau ra về hòa vào màn đêm. Khoảng 10 giờ, Già Nghệ đã muốn rời đi nhưng Giang Từ- người mời cô đến vẫn không thấy đâu, chẳng lẽ đi lại không tạm biệt, Già Nghệ đành ngồi chờ, đợi đến lúc tàu điện ngầm và xe buýt ngừng hoạt động rồi mới nhìn thấy Giang Từ với Liêu Kiêu Lâm cùng một một vài nam nữ trẻ tuổi đang ở trong bếp trò chuyện.

Già Nghệ do dự, từ từ bước lên phía trước, nhẹ nhàng gọi: “Giang Từ.” Mọi người đứng bên bàn ăn đều quay ra nhìn cô, Già Nghệ đột nhiên cảm thấy hơi nóng mặt.

“Giang Từ, tiểu mỹ nữ này là ai vậy, giới thiệu một chút đi.” Một cô gái mái tóc nhuộm hồng, trang điểm tinh xảo lên tiếng nói.

Giang Từ mỉm cười đến gần Già Nghệ, nhìn cô gái vừa nói: “Đây là bạn tốt của em, Lục Già Nghệ, anh Kiêu cũng biết cô ấy.”

Giang Từ nói xong nhìn về phía Liêu Kiêu Lâm. Liêu Kiêu Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ từ lúc anh phát hiện Già Nghệ đến gần, hiện tại bị bắt gặp, đem tầm mắt đang chôn chặt trên người Già Nghệ dời đi, cười nói: “Đúng vậy, còn rất quen thuộc.”

Lúc này một chàng trai đeo kính gầy gò nhìn Giang Từ kêu: “Một cô gái xinh đẹp như vậy sao không thấy cậu dẫn đến bao giờ, sợ chúng tôi cướp mất à.”

Giang Từ cười với chàng trai kia bảo cút, xoay người nhìn Gia Nghệ đang đeo cặp sách, nhẹ nhàng nói với cô: “Tiểu Thất, cậu phải về à.”

Già Nghệ cười, gật đầu nói: “Ừ, tớ đang gọi xe trên điện thoại, cũng sắp tới rồi, tớ ra ngoài để đợi.”

Giang Từ vội vàng ngăn cản: “Đã muộn rồi, nếu không cậu ngủ ở đây một đêm đi, ngày mai hẵng quay về, lúc này có lẽ ký túc xá cũng đóng cửa rồi.”

Già Nghệ có chút do dự, vừa định mở miệng khéo léo từ chối.

Liêu Kiêu Lâm ngồi cả buổi, đột nhiên đứng dậy nói: “Bọn anh đều uống rượu, tài xế cũng đã về, một mình em là con gái đi về đêm khuyu, bọn anh không yên tâm, ở lại đây đi, buổi sáng ngày mai anh đưa em về.” Già Nghệ phát hiện giọng nói trầm ấm của anh pha lẫn men say, đôi mắt có chút lơ mơ nhưng trước sau vẫn mê hoặc lòng người. Già Nghệ nhìn anh, gật đầu trong vô thức.

Già Nghệ được sắp xếp ngủ cùng phòng với cô gái tóc hồng khi nãy, cô gái kia tên là Liêu Khả Nhiên, là con gái của dì cả Giang Từ, so với Giang Từ và Già Nghệ hơn mấy tuổi nhưng nhỏ hơn Liêu Kiêu Lâm, cũng vừa đi du học trở về.

Bản thân Liêu Khả Nhiên cũng đáng yêu, quyến rũ như tên và mái tóc của cô ấy vậy, trông cũng rất thành thục. Rửa qua mặt xong, hai cô gái nằm trên giường, tuy rằng đêm đã khuyu nhưng Liêu Khả Nhiên vẫn hào hứng nói chuyện với Già Nghệ, chủ đề được bàn nhiều nhất vẫn là ngắm nhìn Liêu Kiêu Lâm.

Mặc dù Liêu Khả Nhiên luôn trêu ghẹo Liêu Kiêu Lâm về nước đã bận rộn như vị lãnh đạo quốc gia nhưng Già Nghệ có thể cảm nhận rõ ràng sự ngưỡng mộ, yêu thích của Liêu Khả Nhiên đối với người anh họ này.

Liêu Khả Nhiên kể rằng lúc ở nước ngoài, mỗi lần đến tìm Liêu Kiêu Lâm đều bắt gặp nữ sinh bước tới bắt chuyện hoặc mời anh ăn cơm nhưng anh lại mỉm cười và từ chối nói rằng vài mối quan hệ tình cảm của anh đều kết thúc trong khoảng thời gian ngắn.

“Anh ấy chính là kiểu đàn ông vì sự nghiệp, đối với anh ấy, tình cảm chỉ là gia vị trong cuộc sống, cũng không biết ai là người “may mắn” cuối cùng ở bên anh ấy, chúng tôi đều nghĩ phải đợi anh ấy đến 40 tuổi, ha ha ha.”

Già Nghệ lẳng lặng mà nghe, không nói lời nào. Liêu Khả Nhiên cũng cảm thấy có chút không thú vị, ngáp một cái, xoay người ngủ thiếp đi.

Nhưng đối với Già Nghệ, đêm tựa hồ dài đằng đẵng.