Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 8: Tiếp nhận



“Đàn chị, muộn như vậy rồi sao giờ chị mới đến ăn cơm?” Già Nghệ đang ăn ba suất mì tươi trong căng tin bỗng thấy bóng người cao lớn đột ngột ngồi ở vị trí trống đối diện.

Buổi chiều thứ ba ngồi nghe bài giảng ba tiết liên tục, hết giờ học đã là 6 giờ 30 phút, bụng đói cồn cào Già Nghệ há to mồm mà ăn mì, biết rằng dáng vẻ của mình lúc này chắc chắn trông hơi thảm hại. Già Nghệ lấy khăn giấy ra lau miệng, hướng đối diện nam sinh kia mỉm cười.

Chàng trai ấy là Lý Trạch Triệu – sinh viên học viện quản lý, bữa tiệc tối lần này câu cùng với tân sinh viên sẽ biểu diễn Street Dance, bởi vì phòng tập nhảy của trường có hạn nên rất nhiều lần Street Dance và tập luyện múa ba lê được sắp xếp chung một phòng.

Lý Trạch Triệu là người nhảy chính, cũng chịu trách nhiệm hẹn đặt phòng trước, mỗi lần lần đều vô cùng lịch sự đến thương lượng với Già Nghệ và những người khác về việc sắp xếp sử dụng phòng tập, cậu ấy cũng rất hào phóng, thường xuyên bao mọi người trà sữa, tuy các cô gái sẽ nói đùa rằng uống nhiều như vậy họ không thể mặc đồ múa nhưng vẫn ngấm ngầm tiếp nhận đồ uống của đàn em.

Lý Trạch Triệu vẫn còn ở trong đội bóng rổ, dáng người và vẻ ngoài vô cùng nổi bật, sớm đã bị chụp lén trong quá trình huấn luyện quân sự, những bức ảnh được đăng lên trang web Tieba của trường gây ra không ít lời bàn tán, ngay cả bạn cùng phòng của Già Nghệ cũng chạy tới sân thể dục rèn luyện quân sự để ngắm nhìn và mỗi khi học viện quản lý tổ chức thi đấu thì luôn có rất nhiều nữ sinh ở khoa khác đến ủng hộ, cổ vũ.

Vừa mới quen biết, Lý Trạch Triệu đối với Già Nghệ cũng giống như bao đàn chị khác đều rất thân thiện và lễ phép, có vài buổi Street Dance kết thúc tập luyện sớm hơn nhưng cậu vẫn ở lại chờ Già Nghệ và các cô tập luyện xong thì tiến tới giúp đỡ dọn dẹp sân tập, đồng thời đưa các cô về ký túc xá.

Đợi đến khi mọi người lên lầu, một nữ sinh đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy Lý Trạch Triệu hình như thích Già Nghệ.” Già Nghệ bối rối một lúc, nhanh chóng lắc đầu nói: “Không phải đâu.” Một nữ sinh khác tham gia nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, giữa đường tôi đi vệ sinh thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào Già Nghệ. Không chỉ vậy, cậu ấy còn đặc biệt gọi riêng chè khoai môn Sago* nóng cho Già Nghệ.” Các cô gái khác cũng đưa quan điểm tương tự, bấy giờ mặt Già Nghệ đã đỏ rực lên, không biết nên trả lời như nào.

*Cao lương khoai môn: Siro cao lương ban đầu là siro khoai môn, đây là tên gọi dần hình thành từ quá trình phát triển của siro khoai môn, thành phần chính là khoai môn và cao lương, có vị ngọt thanh, là món tráng miệng. Tên gọi khác là chè khoai môn Sago.

Tuần trước, Lý Trạch Triệu đã thêm WeChat của cô, ban đầu chỉ đơn giản là chào hỏi, mấy ngày nay bắt đầu thường xuyên gửi tin nhắn, còn muốn hẹn cô cùng đi ăn cơm sau tiết tự học buổi tối.

Già Nghệ nhận thấy bản thân không quen với hình thức giao lưu có phần ái muội này, mặc dù cô luôn nhàn nhạt đáp lại, uyển chuyển biểu thị lời từ chối những nam sinh kia vẫn rất tha thiết khiến cho Già Nghệ hơi bối rối.

Lý Trạch Triệu thực sự rất ưu tú cũng rất nổi tiếng, sẽ không thiếu nữ sinh để thích, nhưng trái tim Già Nghệ có quá nhiều cảm xúc yêu cầu tiêu hóa và giải quyết, những cảm xúc hỗn loạn ấy lấp đầy tâm trí cô, không thể chứa thêm một người nào khác. Già Nghệ không biết nên xử lý mối quan hệ thân mật này như thế nào, đàn em cũng không thể hiện rõ ý định của mình cho nên cô chỉ có thể tạm thời để mặc cho sự phát triển này.

Có lẽ con gái đi ra ngoài đều rất phiền phức, luôn lo lắng có quên không mang theo thứ gì đó nên cứ không ngừng nhét đồ vật vào túi. Dù chỉ ngủ ở biệt thự một đêm nhưng Già Nghệ vẫn chất đầy hai chiếc túi, một chiếc cặp đựng đồ ăn vặt và đồ dùng hàng ngày, còn túi xách kia chứa quần áo.

Già Nghệ nhận được tin nhắn từ Liêu Kiêu Lâm sau giờ học hôm thứ sáu: Ngày mai 8h rưỡi tới đón em, trên núi gió lớn, chú ý giữ ấm. Nhìn thấy dòng tin nhắn này, sự mệt mỏi sau cả ngày học trên lớp trong nháy mắt dường như đã biến đã biến mất, nghĩ đến ngày mai có thể gặp lại Liêu Kiêu Lâm, trong lòng Già Nghệ tràn đầy phấn khích và hồi hộp.

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Già Nghệ nhận được tin nhắn của Lý Trạch Triệu rủ cô ngày mai cùng đi tự học, Già Nghệ chỉ trả lời đơn giản: Xin lỗi, tôi có hẹn đi chơi với một người bạn vào ngày mai. Mãi đến lúc sau không có hồi âm, Già Nghệ buông điện thoại xuống đi ngủ.

Già Nghệ rời giường từ sáng sớm dọn dẹp đơn giản một chút rồi đi ra cửa, khi xuống đến cầu thang, Già Nghệ chợt nhớ tới tin nhắn mà Lý Trạch Triệu trả lời tối qua, hỏi cô đi chơi ở đâu, bao giờ quay về. Già Nghệ không trả lời cậu ta. Khi đi tới lầu dưới ký túc xá, lại bất ngờ phát hiện Lý Trạch Triệu đã đứng ở của chờ cô.

Nhìn thấy bóng dáng của Già Nghệ, Lý Trạch Triệu nhanh chóng bước đến, thuận tay cầm lấy chiếc túi trên tay Già Nghệ, dịu dàng nói: “Tối hôm qua chị không trả lời tin nhắn của em cho nên em đã hỏi chị Lý Du, chị ấy nói ngày mai sáng sớm đã đi, tận chủ nhật mới trở về, em chỉ muốn đến tiễn chị một chút.”

Nói xong, cậu lại đem chiếc túi khác trên tay đưa cho Già Nghệ, nói: “Sợ chị không ăn bữa sáng, vừa nãy mới đi ngang qua cửa hàng bánh kem nên mua một ít, bên trong có bánh Sandwich vẫn còn nóng, chị mau ăn đi.” Già Nghệ nhận lấy túi, ngẩng đầu nhìn Lý Trạch Triệu mỉm cười, gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”

Hôm nay Liêu Kiêu Lâm lái chiếc xe Rolls- Royce Cullinan* màu đen mới nhất, từ lúc lên xe đến bây giờ Giang Từ vẫn không ngừng cảm

thán, cực kỳ hâm mộ mà hết sờ trái sờ phải, lại liên tục ấn các phím chức năng trên xe mãi cho đến khi tài xế lái xe tức giận, uy hiếp ném ra khỏi xe mới ngượng ngùng thu tay lại.

Lúc đến cổng trường đại học cũng gần 8 giờ, ngay sau đó bọn họ đã nhìn thấy Già Nghệ đeo cặp sách bước ra, quan trọng hơn là bên cạnh còn có một chàng trai cao lớn, giúp cô cầm túi xách. Chàng trai ấy vẫn luôn quay đầu nói chuyện với Già Nghệ một cách tha thiết, Già Nghệ nhận ra chiếc xe mà bọn họ đang lái và đi thẳng tới, thỉnh thoảng quay ra nói chuyện với chàng trai kia vài câu.

Bọn họ dừng lại bên đường đối diện, nhìn Già Nghệ đang chào tạm biệt chàng trai kia, lại nhìn cậu trai ấy hơi cúi xuống nghe Già Nghệ nói chuyện, sau đó đột nhiên cười vui vẻ, đưa túi xách giao cho Già Nghệ, hướng về phía cô vẫy vẫy tay. Già Nghệ cũng hướng về phía cậu nói tạm biệt, xoay người bắt đầu đi về phía xe.

Hai người trên xe nhìn thấy toàn bộ quá trình, Giang Từ hận không thể chạy ra ngoài, kinh ngạc thốt lên: “Ôi, tình huống gì kia, Tiểu Thất lại cùng nam sinh khác trò chuyện sao?” Nói xong cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, vẻ mặt trầm trồ khen ngợi: “Chiều cao này chắc phải trên 1m8 mấy, nhìn không rõ lắm nhưng dáng dấp không tệ nha.”

Rõ ràng chỉ có một mình cậu là người duy nhất chụp ảnh, thấy Già Nghệ đi về phía xe, cậu nhanh chóng vỗ vỗ Liêu Kiêu Lâm bên cạnh nói: “Tiểu Thất đến, bình tĩnh đi, giả vờ không nhìn thấy cái gì, đừng làm cậu ấy ngại.”

Liêu Kiêu Lâm trầm mặt, quay đầu tựa vào vào cửa sổ nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày gần đây rảnh rỗi anh sẽ nghĩ đến cô gái nhỏ, anh không thể xác định tình cảm của mình dành cho Già Nghệ. Từ khi nghe xong những lời nói của Giang Từ, anh phát hiện bản thân không đơn giản như anh tưởng tượng.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cử chỉ thân mật của cô cùng với chàng trai kia, Liêu Kiêu Lâm cảm thấy mình có hơi tự mình đa tình, hít sâu một hơi, gạt những suy nghĩ thừa thãi này ra khỏi đầu. Anh không thể thể hiện ra trước mặt cô gái nhỏ.