Giữa tháng tư, Tịch Ngưng và quản lý Brown xuống núi khi được sự cho phép của đạo diễn.
Tịch Ngưng quyết định để lại quản lý Brown ở tại thành phố Quảng Nguyên và bảo chị ấy thuê một khách sạn gần sân bay để nghỉ ngơi. Còn Tịch Ngưng thì nhận vali từ tay Chloe, muốn một mình trở về Giang Lâm.
Chị ấy cũng lo lắng với quyết định của cô, cũng không muốn để cô đi một mình, cứ luôn miệng hỏi Tịch Ngưng mình có thể theo cô không.
Cô biết Chloe là người có trách nhiệm rất cao trong công việc, nhất là từ lúc chị ấy được sắp xếp đưa đến làm quản lý cho cô, chị ấy rất sợ để cô đi một mình. Một là sợ cô có chuyện gì, hai là sợ bị cấp trên khiển trách vì để cô tuỳ tiện đi lung tung mà không quản thúc.
Tịch Ngưng nhiều năm nay đã là người có suy nghĩ thấu đáo hơn, cũng không muốn gây chuyện để Chloe phải gánh chịu.
Phải biết, tìm được một quản lý tận tuỵ trong công việc và là người thật thà như vậy thật sự rất khó. Cô cũng không xem chị ấy là quản lý của mình, mà hơn hết là coi chị ấy như là một người chị thân thiết, việc gì cô làm được rất ít khi nhờ đến chị ấy.
Tịch Ngưng vẫn là nhịn không được bộ dáng này, vỗ nhẹ tay lên
‘‘Chị đừng lo cho em, cũng chỉ là em về nhà mình thôi. Chị ở lại đây thoải mái ăn uống gì đi, đừng lo lắng cho em.’’
Nói xong, Tịch Ngưng cầm tay kéo vali, chào tạm biệt với chị ấy rồi vào cửa máy bay.
Tịch Ngưng thông thả bước đi, đeo khẩu trang và kính râm che kính cả gương mặt, thế mà cô vẫn không thể thoát được ánh mắt của fan hâm mộ.
Kinh ngạc sững sốt mà gọi thẳng tên cô, khi cô quay lại nhìn, phía sau lớp khẩu trang khẽ vẫy tay chào họ.
Giang Lâm, ba giờ chiều.
Tịch Ngưng đã về Trung Quốc được một tuần, nhưng đây lại là lần đầu tiên sau tám năm cô trở lại ngôi nhà của mình.
Nhìn cánh cổng vào khung cảnh quen thuộc, vô số hình ảnh liên tục ùa về.
Tịch Ngưng thất thần một hồi lâu.
Những hình ảnh mơ hồ trở nên rõ ràng, những hình ảnh tưởng là đã phai nhạt, giờ lại như cuốn phim tua chậm chạy ở trước mặt cô, chính là khoảng khắc cô bật khóc trước mặt Thương Mộ Nghiêm.
Tám năm đã qua, nhưng không hiểu vì sao tim cô vẫn nhói lên khi nhớ lại kí ức đó.
Có chút hối tiếc, lại có chút gì đó đau khổ.
Tịch Ngưng giơ tay lên, đứng hồi lâu vẫn không dám ấn chuông cửa.
Trong số những kỉ niệm có liên quan đến Thương Mộ Nghiêm, thì thứ khắc sâu trong trí nhớ cô nhất chính là mẹ Tịch.
Người phụ nữ đó vừa là người thương cô nhất, cũng là người đối xử với cô tàn nhẫn nhất.
Là người mà cô sợ nhất cho đến thời điểm hiện tại.
Cô sợ, khi cô bước chân vào cửa, mẹ lại đuổi cô đi…
Do dự rất lâu, đến khi bên tai vang lên tiếng động cơ và tiếng bánh xe ma sát ở trên mặt đường, Tịch Ngưng liếc mắt nhìn sang.
Người ngồi bên trong xe chính là Tịch Khương, anh ấy hơi kinh ngạc vì cô đột ngột chở về, trên môi không nhịn được mà cong lên, vẫy tay bảo cô lại gần.
Xe Tịch Khương lái vào trong gara, Tịch Ngưng từ trên xe anh trai bước xuống, bên cạnh vẫn luôn im lặng theo sát anh.
‘‘Sao về không nhắn cho anh đến đón, mấy hôm nay em đi đâu vậy?’’
Tịch Khương chỉnh lại mái tóc của cô, nhẹ giọng hỏi.
‘‘Em có nhận một bộ phim, có chút gấp nên em không kịp báo cho anh.’’
‘‘Ừ, không sao. Có phải muốn gặp ông bà không?’’
Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gật đầu.
Nối theo bước chân của anh trai, Tịch Khương và cô đi ra sau vườn, ngay vị trí chòi nghỉ kiểu phương Tây với bàn ghế cẩm thạch là ông bà nội và cha mẹ cô, còn cả cả Tịch Khải.
Tịch Khương dẫn cô đến trước mặt mọi người, dù không hiểu tại sao thái độ cô lại khép nép lo sợ nhưng vẫn không nói gì mà luôn đứng bên cạnh không để cô đứng một mình.
Khi hai người vừa xuất hiện, không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng
Cô nhìn một lượt mọi người, khó khăn mở miệng:’‘Ông nội, bà nội, cha…’’
Cô nâng mắt lên, nhìn bà, lễ phép thưa:’’…Mẹ.’’
Ông nội Tịch thấy cô chịu trở về thì đương nhiên sẽ vui mừng, còn chưa kịp nói gì, người con dâu ấy đã lên tiếng phá vỡ không khí vui vẻ này.
‘‘Có bản lĩnh đi thì quay về đây làm cái gì?’’
Tịch Ngưng không biết nên nói gì, im lặng cúi gầm mặt.
Ông nội Tịch nheo mắt sắc bén nhìn mẹ Tịch, nghiến răng:’‘Cô vẫn còn giữ cái thói nói chuyện như thế sao?’’
Mẹ Tịch không nhịn được mà lên tiếng đáp trả:’‘Ba! Ba cũng không thể dung túng cho nó tuỳ hứng được!’’
‘‘Thế nào là dung túng tuỳ hứng! Nó có bao giờ phản nghịch hay gay gắt lớn tiếng chống đối cô chưa? Hay là cô cho rằng theo đuổi thứ bản thân thích chính là dung túng tuỳ hứng?’’
Tịch Khương nhìn một màn này của ông nội và mẹ, nhíu chặt mày, trong đầu chậm mất nửa nhịp, không hiểu tình huống đang xảy ra.
Mẹ Tịch còn đang định nói gì đó, liền bị cha Tịch kéo tay lại, cho bà một ánh mắt cảnh cáo, nghiêm giọng trách vấn:’‘Bà dừng lại được rồi. Đừng làm loạn mọi thứ lên, bà không nhớ trước đó bà làm gì Tịch Ngưng rồi sao? Con bé còn chưa trách bà, bà có quyền gì phản đối nó?’’
Mẹ Tịch nhất thời nghẹn lời, quay mặt đi nơi khác, ngồi xuống chiếc ghế cẩm thạch.
Ông nội Tịch cũng có chút đau lòng nhìn cô, lại phát hiện ánh mắt cô vẫn luôn nhìn mẹ Tịch.
Trong đó có chút uỷ khuất, bất an và lo sợ. Như muốn được đối phương yêu thương nhưng cũng lại sợ người đó sẽ hắt hủi mình.
Tịch Ngưng đã rất lâu không được gặp cha mẹ mình. Hai mươi tuổi gặp tai nạn đả kích từ tinh thần đến thể xác, sau đó lại bị chính mẹ ruột mình đuổi ra khỏi nhà.
Nếu mà ông, chắc chắn ông sẽ nhẫn nhịn không được sự tủi thân này.
Thế mà Tịch Ngưng lại chẳng có một chút trách móc nào, vẫn luôn khao khát tình yêu thương của mẹ mà không có chút oán hận.
Cô nhìn bà, ánh mắt hơi đỏ, nghẹn ngào hỏi:’‘Mẹ, mẹ không cần con sao?’’