Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 134: Thái độ kì lạ



Cô khẽ hừ lạnh một tiếng, không thèm chú ý đến sắc mặt anh, chỉnh lại tóc mình rồi hỏi :"Mấy năm nay anh học được cách nói chuyện phóng túng rồi nhỉ?"

Anh nhìn chằm chằm cô :"Chẳng phải cô rất thích sao?"

Cô lắc đầu, giọng lạnh nhạt nói :"Không, tôi chỉ thoải mái, không phóng túng."

"Vậy khi nãy cô vừa lôi kéo tôi đi khách sạn là thoải mái sao?"

Tịch Ngưng liếc mắt nhìn sườn mặt hờ hững lạnh lùng của anh, cô đã quen với Thương Mộ Nghiêm ít nói, giờ đột ngột hỏi nhiều như vậy..còn cố ý hướng câu hỏi đến ngỏ cụt khó trả lời được quả nhiên vẫn vô cùng lạ lẫm.

Cô nhỏ giọng hỏi :"Anh cuối cùng tìm tôi có chuyện gì?"

Thương Mộ Nghiêm bắt đầu khởi động xe, chiếc xe màu đen dần dần lái ra con đường được xây riêng Tịch gia, đến khi xe ổn định trên con đường lớn, anh mới chầm chậm trả lời :"Chỉ đơn giản hẹn cô đi ăn, đừng căng thẳng"

Tịch Ngưng nghe nhưng không đáp, cô nhìn ra thành phố ngoài khung cửa sổ, trong đầu lại suy nghĩ mong lung, mọi cảnh vật đều như lướt nhanh trước mắt cô, ánh đèn của những chiếc xe khác, cả những ánh sáng từ những ngôi nhà cao tầng, cửa hàng lớn bên đường vô cùng sặc sỡ và đẹp lung linh.

Trong khoang xe kéo đến một trận yên tĩnh đến đáng sợ.

Bây giờ anh mới nhận ra năm đó Tịch Ngưng thích anh thế nào, vì thích anh nên mới có thể nói nhiều như thế.

Bây giờ thì lại khác rồi, nếu anh không hỏi, cô cũng sẽ không chủ động bắt chuyện, coi anh như một kẻ xa lạ.

Thế nhưng Thương Mộ Nghiêm lại không nhìn thấy biểu cảm cô khi xoay mặt

đi, là một sự lúng túng đến cuộn chặt nắm tay lại.

Cả hai đều có những suy nghĩ riêng, nhưng lại không dễ mà bộc lộ lời mình cho đối phương hiểu.

"Nhiều năm nay 'cô bị gia đình ép xem mắt sao?"

Tịch Ngưng nhìn qua anh, cũng không có gì quan trọng đến mức phải che giấu, cô khẽ gật đầu :"Đúng vậy.

"Không thích ai sao?"

Nói tới đây cô lại bắt đầu suy nghĩ đến một số điều mà mình nghi hoặc của

nhiều năm trước.

Đúng là bà nội có cho cô nhiều đối tượng để xem mắt, lúc ngồi nói chuyện họ cũng có thái độ khá nhiệt tình với cô, đều hẹn lần sau sẽ xem phim hoặc đi dạo ăn uống, nhưng đến vài hôm sau thì công ty những người đó đều bất ngờ gặp vấn đề không thể lý giải.

Nào là cổ phiếu bị tuột mất, dự án bị đánh cắp, nhân lực đột nhiên giảm xuống do nhiều lý do,...

Đều là những lý do khiến họ bận tới mức không thể bận tâm được đến những thứ khác.

Cô có nói chuyện này cho những người bạn mình nghe, họ nói không trùng hợp đến mức đó, còn trêu chọc là hoạ này là do cô ban đến.

Lúc đầu cô cũng tin là như vậy thật, nhưng..không lẽ cô xui xẻo tới mức mang hoạ lên người người khác sao!

Đương nhiên là không rồi!



Cô dựa vào lưng ghế, tựa hồ như mệt mỏi đáp :"Không thích hợp, có thích hợp thì cũng không thể thích hợp"

Cô và Thương Mộ Nghiêm đến một nhà hàng mà anh đã chọn, nhìn menu cảm thấy món nào cũng ngon, càng nghĩ đến có thể ăn được đồ ăn ngon Teung Quốc đậm đà hương vị là mắt cô lại như phát sáng, cong môi cười tươi không khách khí chọn món.

Từ đầu đến cuối Thương Mộ Nghiêm chỉ lẳng lặng nhìn cô, không khí trong phòng ăn khá hoài hoà, có nến lại còn có thể ngắm được những thứ bên dưới thành phố, nhìn sao cũng trông thật sự lãng mạn với những cặp đôi hẹn ăn riêng.

Sau khi kết thúc bữa ăn tâm trạng của cô vẫn cực kì tốt, cho nên khi đi bên cạnh Thương Mộ Nghiêm cũng không còn cau mày hay mặt nặng mày nhẹ khó chịu với anh.

Trên con đường này Tịch Ngưng trước đó đã từng đi qua, khi đó những hàng cây vẫn chỉ là những thân cây vừa mới trưởng thành, cho nên bây giờ khi nhìn lại thì phát hiện nó giờ đã là một gốc cây to lớn vững chắc, âm thanh của những tánh lá cây xào xạc ở xung quanh, không khí có mùi của cây cối và hoa có.

Xung quanh người qua kẻ lại rất nhiều, thân hình cả hai lại rất nổi bật trong đám đông, giá trị nhan sắc lại cao, có cảm giác họ cứ như từ trong tiểu thuyết bước ra ngoài.

Khi còn ở New York, Tịch Ngưng lại khá hiếm có những thời gian như thế này,

ở đó cô bị không ít Paparazzi theo dõi, họ không những biết địa chỉ nhà cô mà còn không ít lần chụp lén cô mà đăng lên trang tin tức.

Cho nên khi về đây, lúc gặp người hâm mộ ở sân bay, họ bảo sẽ không đăng thông tin đã gặp cô ngay lập tức mà quấy rối cuộc sống hằng ngày của cô, mà chờ khoảng vài tiếng sau họ mới đăng lên.

Nhưng nghĩ đến trường hợp bị chụp lén ở Trung Hoa, vả lại còn ở cạnh Thương Mộ Nghiêm...

Cô ngước lên liếc nhìn anh, nhàn nhạt hỏi :"Tổng Giám đốc Thương đi cạnh tôi không sợ bị chụp trúng sao?"

Anh nhìn cảnh sắc ở trước mặt, sau đó cúi đầu nhìn sườn mặt tinh tế cô, ánh mắt đen sâu thẳm khó đoán :"Chỉ cần cô đi cạnh tôi, không cần sợ chuyện bị chụp lén"

Trong giọng nói, cô nghe ra một chút bá đạo và một chút quyền lực.

"Ồ?" Cô cười nhạt :"Quả nhiên là nhân vật lớn. Lời nói quả thật rất đáng tin cậy.

Đây là lời nói thật lòng, Tịch Ngưng bị những kẻ săn tin tức quấy nhiễu đến cuộc sống rất nhiều, thật sự cô không có quyền lực đến mức mà có thể cấm không bị ai chụp lén như Thương Mộ Nghiêm, cô bị chụp lén là một chuyện, bị thêu dệt câu chuyện lại là một chuyện khác.

Cho nên, cô ra ngoài hầu như đều che kín mặt mũi.

Anh hứng thú nhìn cô :"Thật vậy sao?"

Dừng một lát, Thương Mộ Nghiêm giọng trầm thấp nói :"Ngày mai cô đặt vé đến Thành Châu đi, sau đó đến chỗ tôi ở tạm một đêm rồi sẽ cùng tôi đi công tác."

Cô kinh ngạc :"Cái gì? Ngày mai sao?"

Anh nhướng mày không vui :"Ừ? Hẹn ai sao?"

Cô do dự một lát, rồi cũng gật đầu.

Mặt anh thoáng sa sầm xuống.



Ngày mai Tịch Ngưng quả thật có hẹn, là Shiloh thông báo muốn hẹn gặp cô. Tịch Ngưng và cô ấy đã hơn năm năm chưa gặp nhau, dĩ nhiên cô không chần chừ cái gì mà ngay lập tức thoả hiệp, còn bảo rằng sẽ không đến muộn.

Tịch Ngưng biết cô ấy về là vì sinh nhật cô, ngày bảy tháng năm.

Bây giờ Shiloh đang trên đường bay đến Trung Quốc, cô còn hưng phấn nói sẽ dành một ngày đi chơi cùng với cô ấy.

Cô cũng rất nôn nóng lần gặp mặt này, nhưng tại sao không sớm không muộn lại ngay ngày đó cơ chứ!

Thấy cô có bộ dạng này, ánh mắt anh u ám nhìn xuống cô, mày nhíu lại :"Quan trọng sao?"

Cô hơi lúng túng nhưng vẫn nói :"Đúng là tôi có chút bận, hay là vậy đi, anh có thể báo giờ bay cho tôi không? Đến lúc đó tôi tính toán rồi bay qua."

Thương Mộ Nghiêm ngắt lời cô, giọng trở nên lạnh lẽo, đôi con ngươi sắc bén nheo lại :"Là nam hay nữ?"

Cô khựng người nhìn lên anh, ánh mắt né tránh, bình tĩnh đáp :"Là một người bạn của tôi, rất quan trọng."

Ồ? Vẫn không chịu nói à?



Anh quay mặt đi, giọng không cần thoả hiệp :"Vậy thì thôi đi, nếu cảm thấy người bạn đó của cô quan trọng hơn cái hợp đồng của công ty chú cô thì ngày mai cô cứ ở lại đây mà hẹn với người quan trọng đó đi"

Nói xong, anh liền xoay người rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.

Tịch Ngưng ngây người, sau đó bước chân cũng vội vã đuổi kịp :"Buổi tối tôi có thể đến Thành Châu mà? Với lại, anh muốn tôi đến chỗ anh làm gì? Tôi có thể ngủ ở khách sạn một đêm"

Thế nhưng, Thương Mộ Nghiêm không đáp gì, lúc này cô càng trở nên bất an hơn.

Trên đường trở về cô mới nhận ra hơi thở lạnh lẽo từ trên người Thương Mộ Nghiêm, gương mặt anh không có bất kì cảm xúc nào, cũng không nói một lời nào mà trầm mặc suốt cả quãng đường đi.

Lòng bàn tay cô vì căng thẳng bởi khí thế anh mà đổ mồ hôi, trong đầu liên tục suy nghĩ đến lợi ích của công ty mình.

Đến khi xe dừng lại trước cửa nhà Tịch gia, giọng anh lạnh lùng vang lên :"Nếu trước tám giờ tối cô cầm hợp đồng của công ty chú cô đến nhà tôi thì tôi sẽ xem xét lại nội dung bên trong. Chờ sau khi kết thúc chuyến công tác sẽ quyết định ký vào."

"Còn nếu cô cảm thấy người bạn đó của cô quan trọng đến vậy, không cần làm gì cả, ở lại đây mà hẹn người quan trọng đó của cô đi" Ánh mắt anh sắc bén, giọng cũng ám chút tức giận mà trầm thấp vang lên.



Cô hơi nhíu mày.

Cái giọng điệu này... tại sao lại quái dị như vậy? Còn không nói lý lẽ đến vậy?