Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 137: Đi lạc trong dinh thự



Sáng sớm hôm sau, Tịch Ngưng mơ hồ cảm nhận cơn đau nhứt ở cổ mà tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, liền thấy trần nhà màu đen và cách bố trí xa lạ của căn phòng này.

Sô pha, TV, rèm cửa..lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua mình đã đến nhà Thương Mộ Nghiêm.

Nhưng..

Cô về phòng từ hồi nào đến chính bản thân cô cũng không thể nhớ nổi, Tịch Ngưng xoa xoa cái đầu hơi đau nhứt của mình, kéo chăn ra muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện có một cánh tay cứng như gông xiềng đặt trên eo mình, phía sau gáy còn có hơi nóng không ngừng thổi vào làn da cô.

Cả cơ thể cô thoáng chốc trở nên cứng đờ.

Gương mặt kinh ngạc cứng như khúc gỗ, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh.

Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, trong lòng vừa hoang mang vừa hoảng sợ.

Nhịp tim Tịch Ngưng bắt đầu trở nên tăng tốc, gương mặt ngơ ngác vừa mới thức dậy càng thêm mềm mại dễ bị bắt nạt.

Hơi thở Thương Mộ Nghiêm vẫn đều đặn, cô nhẹ nhàng nắm cánh tay anh di chuyển đi, muốn thử di chuyển người.

Nhưng khi cô vừa mới cử động một tí, còn chưa dịch chuyển mông ra ngoài thì đột nhiên đã bị cánh tay trên eo mình lại siết chặt lấy.Cơ thể nhỏ nhắn ngay lập tức bị kéo trở lại dính sát vào lồng ngực anh.

Cô lúc này nhắm mắt lại, hô hấp cũng ngừng lại.

Giọng nói Thương Mộ Nghiêm vang lên bên tai cô, lúc mở miệng, giọng nói còn trầm thấp quyến rũ hơn ngày thường.

"Muốn trốn sao?"

Nội tâm Tịch Ngưng càng trở nên hốt hoảng hơn, hơi thở Thương Mộ Nghiêm quanh quẩn ngay bên tai cô, sự hiện diện vô cùng rõ ràng không thể cho rằng là ảo giác được.

Độ nóng bỏng từ hơi thở làm tại cô nhiễm sắc hồng, mắt kích động cũng hơi đỏ lên.

Giọng Tịch Ngưng run lên, gấp gáp nói :"Nếu, nếu anh tỉnh rồi thì buông tay ra đi. Tôi muốn xuống giường."

Thương Mộ Nghiêm thấy vành tai Tịch Ngưng từ từ đỏ lên, lại muốn trêu chọc thêm một chút, cánh tay dài ôm trọn Tịch Ngưng trong lòng, không có ý định cho cô ngồi dậy.

Bàn tay anh khẽ vén mái tóc cô ra, lộ ra cái ót tinh tế trắng nõn, không kiềm được mà dịu dàng đặt môi hôn lên đó.

Cơ thể Tịch Ngưng run lên, trong người như có dòng điện tê dại chạy dọc khắp cơ thể, bàn tay cô siết chặt, bắt đầu vùng vẫy.



Anh lại không màng đến sự vùng vẫy của cô, cứ ôm cô ghì chặt lại, hơi thở của anh phả vào sau gáy cô, cất giọng khàn khàn :"Đừng động đậy, nếu cô còn động đậy tôi sẽ không nhịn nữa đâu" (4)

Cơ thể cô bị người đàn ông phía sau ôm chặt, một cánh tay anh đặt sau cổ cô làm gối nằm, cơ bắp cứng ngắt không thoải mái, thế quái nào có thể không đau cổ cho được.

Tịch Ngưng cảm thấy bản thân đang bị Thương Mộ Nghiêm lợi dụng, muốn thoát lại không dám hành động quá mức liều lĩnh, đầu óc suy nghĩ miên man.

Không gian trở nên yên lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

Trong phòng là một mảnh đen tối, rèm cửa màn đen có lẽ dày tới mức mà ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào được, cô cũng không phân biệt rõ đây là mấy giờ.

Mí mắt cô chớp chớp, căn phòng có mùi hương của thảo mộc gì đó, khi ngửi vào khiến đầu óc cô đều trở nên thoải mái, cơn buồn ngủ cũng kéo đến bất ngờ.

Hơi thở Tịch Ngưng nhẹ nhàng thở đều đặn, lúc này Thương Mộ Nghiêm mở mắt ra, cánh tay anh càng tham lam mà ôm chặt lấy cả cơ thể mềm mại thơm ngát của cô.

Giữa chân mày anh từ từ giãn ra, thoải mái mà ôm Tịch Ngưng chìm vào giấc ngú.

Tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, lúc này cô phát hiện Thương Mộ Nghiêm đã rời giường, trên giường chỉ còn lại một mình cô, Tịch Ngưng bực bội đưa tay lên xoa mái tóc mình, sau đó cũng ngồi dậy rời khỏi giường.

Khi cô vừa mở cửa phòng ngủ ra liền bị giật mình.

Dì Trần không biết từ lúc nào mà đã đứng ở ngoài cửa đợi cô, nhìn thấy cô bước ra dì ấy cười dịu đang với cô.Dì Trần chỉ mới đứng đây không lâu, nghe theo lời ông chủ không tự tiện vào trong đánh thức cô, không ngờ không lâu sau đó cô đã tỉnh lại.

Nhìn gương mặt trắng nõn vẫn còn ngơ ngác, tóc hơi rối, quần áo vì nằm ngủ mà có chút nhăn nheo không được chỉnh tề.

Dì Trần cười càng sâu hơn :"Cô Tịch, nếu cô tỉnh lại rồi thì đi theo tôi đến phòng vệ sinh cá nhân"

Thời điểm cô vệ sinh cá nhân xong là khoảng hai mươi phút sau, dì Trần bảo cô khi nào xong đến phòng khách gặp mặt ông chủ, Tịch Ngưng gật đầu đồng ý, đến khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi một hồi kết quả cô lại lạc.

Căn dinh thự này xung quanh đều là những căn phòng khác nhau, cô nhìn xung quanh một hồi lại không biết được mình đang ở chỗ nào, một cửa có một lối vào, bên trong có thêm những lối đi khác, còn có cả thang máy và cầu thang đi bộ, tầng ba cô không xác định rõ là bao nhiêu phòng, cuối cùng đi qua vài căn phòng cô cũng đã đến phòng khách tầng ba, nhưng lại không nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm đâu, đi một hồi lại thấy một lối đi đến phòng làm việc, bên trong là phòng thay đồ, sau đó căn phòng dẫn đến một phòng tập thể hình, nó lại dẫn đến một nhà vệ sinh sang trọng khác.

Đi loay hoay một hồi đầu óc Tịch Ngưng như đảo lộn lên đến choáng váng

Tịch Ngưng nhíu mày, nhìn đâu cũng là phòng, bất ngờ cô đến chỗ nào đó, ở đó có cầu thang, Tịch Ngưng đi xuống thì là tầng hai, nội thất bên trong cực kì xa xỉ, căn phòng cô bước vào đầu tiên là phòng chứa một bộ sofa khác, bên cạnh phòng là căn bếp nhỏ để trống, kế bên là phòng bếp gần giống như chữ U, bên trong không có nội thất đồ dùng gì, chỉ có một bồn rửa tay ở đó.

Đến một phòng khác thì đó là phòng chứa một bộ sofa đơn và một chiếc bàn nhỏ, đi ra ngoài đến hướng khác, phát hiện bản thân lạc vào phòng giặc đồ chuyên dụng.

Mở một cánh cửa khác, là một căn phòng ngủ, lối đi bên trong đi đến nhà vệ sinh với diện tích to lớn.

Tịch Ngưng bị lạc một hồi, trong lòng đang từ từ bực bội.



"Cô Tịch?"

Tịch Ngưng vẫn còn đang bực tức vì không rõ cấu trúc của nơi này, nhìn thấy

là một người đàn ông mặc âu phục, gương mặt nghiêm nghị, người đó từ ngoài cửa bước vào :"Sao cô lại ở phòng dành cho khách?"

Cô nghi hoặc, nhìn lại căn phòng này, từ giường ngủ đến từng nội thất sang trọng đắc tiền ở đây..thế mà là phòng dành cho khách sao?

Cô nhìn một hồi liền nhìn người đàn ông đó :"Có thể dẫn tôi đến phòng khách không?"

"Vâng." Người đàn ông đó cúi đầu rồi sải bước đi trước.

Qua lời kể của người đàn ông, cô mới biết tầng 1 và tầng 2 đều có một phòng khách với diện tích rất lớn, tầng 3 là tầng dành cho ông chủ của họ, người không có phận sự không thể lên đó, những phòng chứa đồ, giặc giũ, phòng bếp nhỏ để trống đều là những phòng mà dành cho người giúp việc.

Trong dinh thự mỗi cầu thang đều không nối liền nhau, có thể tầng hai là ở phía trái, nhưng muốn xuống tầng một phải tìm cầu thang bên phải.

Thang máy ở đây ngoài ông chủ ra thì không ai được sài, nếu có thì chắc cũng chỉ có dì Trần là người sử dụng.

Tịch Ngưng nghe một hồi liền không nhịn được mà có chút khó chịu, căn dinh thự này hệt như một cái mê cung lớn, cô chính là đi lạc trong một căn dinh

thự.

Xuống đến tầng 1, ở dưới chính giữa có một hồ bơi hình vuông to lớn, trên bức tường còn có hệ thống nước đang chảy xuống, xung quanh là lối đi, người đó dẫn cô đến căn phòng bên phải cuối dãy, cuối cùng cũng nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm ở bên trong. (3)

Người đàn ông đó tao nhã mặc đồ ở nhà ngồi ở chiếc ghế trung tâm chăm chú đọc báo, khí chất cao quý trầm ổn, nghe tiếng động bên ngoài thì ngẩng đầu lên liếc nhìn cô.

Người đàn ông dẫn cô đi cung kính cúi chào ông chủ, sau đó chào cô liền rời đi.

Trong phòng khách có đến ba ghế sofa dài ba người, có đến ba bàn trà, một bàn trà vuông, một bàn trà nhỏ và một bàn trà tròn, có một TV đặt ở chính giữa,

bên cạnh mỗi ghế sofa dài đều có một chiếc ghế sofa đơn, diện tích thật sự rất lớn, từng hoa văn được điêu khắc trên mỗi chiếc ghế liền nhìn ra giá trị không hề thấp, cô vừa nhìn liền choáng ngợp phòng khách này.

Cô nhìn anh, cười nhạt :"Đúng là anh thật sự rất có tiền, bỏ ra số tiền lớn để xây một căn dinh thự như này thật sự không ai cũng làm được"

Anh cười :"Sao vậy? Đi lạc sao?"

Cô nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng quay mặt đi không đáp lời anh.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ẩn chứa ý cười, khoé môi vẫn cong lên, không nhanh không chậm lên tiếng :"Lại đây ngồi đi, một lát sẽ có đồ ăn cho cô"