Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 139: Đi công tác



Nếu Thương Mộ Nghiêm không biết sự thật, có lẽ anh đã bị gương mặt hoang mang này của cô đánh lừa rồi

Cho nên khi cô tìm cách muốn lãng tránh sang chuyện khác Thương Mộ Nghiêm không hề bị lay động, còn đe doạ đến sự hợp tác của hai công ty, Tịch Ngưng vừa khó chịu lại bực bội không thể làm gì, tên đàn ông này luôn dùng cái việc đó mà cậy quyền lên mặt với cô.

Cuối cùng Tịch Ngưng trừng mắt nhìn anh một cái, nhận lấy máy tính từ trên tay Thương Mộ Nghiêm.

Sắc mặt Thương Mộ Nghiêm vẫn rất tốt, môi mỏng cong lên cười nhạt.

Lúc đầu cô còn cho rằng là anh sẽ nhờ cô xử lý một số những tài liệu không mấy quan trọng, nhưng khi cô nhìn đến dự án hiện trên máy tính, lại liếc nhìn thời gian vừa mới bàn luận không lâu, khẽ nhíu mày.

Cô nhìn anh, hỏi :"Anh đưa nhầm tài liệu rồi."

Dự án này sẽ ra mắt vào tháng tới, Thương Mộ Nghiêm lấy đâu ra tự tin mà giao thứ này cho cô xử lý vậy?

Thương Mộ Nghiêm ngồi xuống bàn làm việc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, hờ hững đáp :"Không nhầm đâu, giúp tôi xem lại số liệu, tôi có gửi số liệu cụ thể vào WeChat của cô rồi đấy, cô Tịch."

Tịch Ngưng im lặng, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm anh.

Vài giây sau cô mới lấy di động từ trên bàn lên, mở khóá vào WeChat.

Trong phòng làm việc vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng lạch cạch của máy tính, Thương Mộ Nghiêm sau đó cũng không nhìn cô, tập trung làm công việc của mình.

Lúc đầu cô còn tức giận muốn sửa sai một vài số, nhưng sau đó lại bị tính cầu toàn hoàn hảo của mình nuốt lấy, nghiêm túc xem lại tài liệu dự án mà Thương Mộ Nghiêm giao cho mình.

Tịch Ngưng khi nghiêm túc rất có khí chất, ánh mắt toát ra vẻ cứng rắn, độc lập kiên cường. Mang đến cho người khác một loại cảm giác tài giỏi xuất chúng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đến khi cô hoàn thiện xong số liệu, đọc lại một lần nữa để chắc chắn, cuối cùng đưa cho Thương Mộ Nghiêm xem.

Khi cô đi lại gần, chóp mũi Thương Mộ Nghiêm ngửi được mùi hương từ trên người cô, từ đáy lòng dâng lên một cơn gợn sóng, thật muốn ôm cơ thể mềm mại nhỏ bé này trong lồng ngực mình.

Vừa lúc người làm bên ngoài gõ cửa, khi có lệnh của Thương Mộ Nghiêm, người đó mới mở cánh cửa ra, thông báo đồ ăn đã được mang lên, mời họ xuống dùng bữa.

Cơ thể Tịch Ngưng ngay sau đó cũng lui lại về sau, sắc mặt anh cũng không thay đổi gì, đóng máy tính rồi cùng dẫn cô đi xuống dưới tầng một.

Không sao, thời gian sau này còn dài.

Cả hai dùng bữa trưa xong thì đều lên phòng của mình, phòng của Tịch Ngưng ở ngay sát vách phòng anh, nội thất bên trong cũng khá đầy đủ nhưng không phong phú như phòng của anh, phòng cô chỉ có đều tông màu chủ đạo là màu trắng xanh nhạt, mang đến cảm giác mới mẻ thoải mái. Còn phòng của anh chỉ có một màu đen kịt, cả bộ ghế sofa đến chiếc giường, đều chỉ có màu chủ đạo là màu đen, làm cô rất không yên tâm khi ở trong căn phòng đó, cảm giác vừa ngột ngạt vừa bức bối trong người.

Đúng một giờ chiều, một chiếc xe màu đen được lái đến, sau khi ổn định ghế phó lái được ngay sau đó được mở ra, người bước xuống là trợ lý Lâm.

Cậu ấy khi nhìn thấy Tịch Ngưng kéo hành lí cùng Tổng Giám đốc của mình đi bên cạnh nhau, biểu cảm của trợ lý

Lâm là một sự kinh ngạc không thể che giấu, sau đó vui vẻ chào hỏi rồi hỏi thăm đến cô.

Tịch Ngưng cũng cong môi mỉm cười với anh ấy, đáp lại lời chào rồi thoải mái trả lời.

Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo liếc sang trợ lý Lâm.

Trợ lý Lâm nhìn anh, nụ cười trợ lý Lâm hơi cứng lại.



Có phải anh ấy làm gì sai không? Hay là quên dùng kính ngữ với cô Tịch? C°

Trợ lý Lâm chỉ nghe Tổng Giám đốc mình nói sẽ dẫn theo một người, bảo cậu ấy thu xếp chu toàn mọi thứ, nhưng cậu ấy chính là không ngờ người đó lại là cô Tịch.

Cô Tịch bước ra từ trong căn dinh thự của Thương Mộ Nghiêm, tình huống hiện tại giống như cô Tịch đã đến đây từ trước.

Tịch Ngưng là người phụ nữ xinh đẹp lại khéo léo, vừa nhìn đã biết là người dễ nói chuyện hơn Tổng Giám đốc của mình rất nhiều.

Xuyên suốt quãng đường đi, miệng mồm cậu ấy cứ hoạt động hết công suất, lúc này cô mới biết là họ sẽ sang Mỹ mà bàn về một hợp đồng lớn.

Trong lòng trợ lý Lâm sớm đã xem cô là người có vị trí khó ai có thể thay thế, anh ấy đã đi theo Tổng Giám đốc nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh cho ai đi nhờ xe, chứ đừng nói là có một người phụ nữ từ trong nhà anh bước ra.

Cô Tịch này có khả năng rất cao sau này sẽ là Phu nhân của Tổng Giám đốc mình, cũng nên cho Bà Chủ có ấn tượng tốt với mình.

Một lát nữa anh ấy sẽ xin Wechat của Bà chủ để thuận tiện liên lạc, nếu như sau này trợ lý Lâm có lỡ bị Giám đốc

Thương trách phạt, cậu ấy sẽ than thở với cô vài câu, chắc chắn Bà Chủ sẽ suy xét cậu ấy là người thật thà mà nói đỡ vài câu, nói không chừng Bà Chủ thương hại anh ta, thì thầm với Tổng Giám đốc tăng lương cho mình.

Tóm lại, điều này có thể nói là một điều vô cùng có lợi cho cậu ấy.

Nhưng trợ lý Lâm lại không phát giác ra một điều.

Sự nhiệt tình của cậu ấy lại khiến cho vị Diêm Vương của mình chướng mắt, trong khoang xe tỏả ra một luồng sát khí lạnh lẽo.

Tịch Ngưng cùng Thương Mộ Nghiêm ngồi ở hàng ghế sau, nhưng cả đường đi cô chỉ trò chuyện cùng trợ lý Lâm, đến một ánh mắt cũng chưa từng liếc qua sang chỗ anh.

Trợ lý Lâm ở phía trước chợt phát hiện bầu không khí lạnh lẽo trong xe, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, cậu nhìn vào gương chiếu hậu. Quả nhiên thấy sắc mặt Tổng Giám đốc Thương bình thường lạnh nhạt xa cách bây giờ lại thêm đôi con ngươi đen tối nguy hiểm.

Sau gáy Trợ Lý Lâm dựng đứng hết cả lên, cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, ngay tức khắc cậu như ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc ở trong xe.

Tịch Ngưng ở bên kia một phần không chú tâm đến không khí kì lạ trong xe, một phần là đang nhắn tin cùng với

Shiloh, cô ấy bảo rằng bản thân mình vừa mới đáp chuyến máy bay, từ Trung bay đến New York mất hơn mười lm giờ đng hồ.

Cô nhìn di động, ấn vào bàn phím gõ chữ.

Còn gửi cô ấy một số ảnh chụp của cả hai chụp cùng nhau, khi ánh mắt nhìn tấm ảnh hai ngưởi chụp chung, trong lòng vô cùng vui vẻ như chú thỏ con, khẽ cong môi lên cười.

Đến khi cô cất di động nhìn sang qua Thương Mộ Nghiêm, giật mình với ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng đến đáng sợ của anh.

Cô nhíu mày, khó hiểu hỏi :"Mặt tôi dính gì sao?"

Lỗ tai Trợ lý Lâm đều hướng đến động tĩnh phía sau, nhưng mặt vẫn như nghiêm túc nhìn về phía trước không tò mò đến việc của ông chủ.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sâu thắm nhìn vào đôi con ngươi cô, không đáp mà quay đầu nhìn sang cửa sổ.

Tịch Ngưng ngơ ngác tại chỗ, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Cái ánh mắt dò xét đó thật sự rất khiến người khác khó chịu, còn kiêu căng tới mức không thèm đáp câu hỏi của cô nữa!



Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm xuống xe trước, sau đó Trợ lý Lâm ở ghế phó cũng nhanh chóng xuống theo, cậu ấy đi đến sau đuôi xe, lấy ra hai chiếc vali của cô và anh.

Tịch Ngưng vốn định kéo vali của mình, dù sao Trợ lý Lâm cũng không phải là Quản lý của cô, kéo vali cho cô có chút bất lịch sự

Cho nên bước chân Tịch Ngưng đi đến, vươn tay muốn nhận vali mình.

Động tác cô sau đó hơi sững lại, bởi vì có một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn đến, hơi ấn xuống, kéo tay cầm ra, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô :"Đi thôi."

Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy Thương Mộ Nghiêm kéo hành lí cô đi trước vào cửa chính sân nay, hướng đến lối kiểm tra an ninh.

"Đi thôi cô Tịch." Trợ lý Lâm kéo hành lí của anh, gọi cô.

"À được." Lúc này cô mới kịp hoàn hồn lại, cất bước cùng Trợ lý Lâm đi đến chỗ kiểm tra an ninh.

Thời gian đến sân bay vừa kịp lúc, anh sau đó trực tiếp kéo hành lí của cô vào lối khu vực dành cho khách VIP, cả quãng đường đi đều trầm mặc không nói.

Tịch Ngưng và Trợ lý Lâm đi theo sau lưng Thương Mộ Nghiêm, rất nhanh sau đó đã đến khoang thương gia của máy bay.

Hàng lý cô sau đó đã được tiếp viên ở khoang thương gia nhận lấy và cẩn thận đặt ở khu vực chứa đồ, sau cùng mọi chuyện xong xuôi trợ lý Lâm cũng tìm vị trí ghế để ngồi xuống, xung quanh cũng có vài hành khách cũng đang tìm số ghế của mình, vẫn còn chưa ổn định chỗ ngồi.

Tịch Ngưng lúc đầu còn cho rằng là Thương Mộ Nghiêm và Trợ lý Lâm sẽ ngồi chung, và cô sẽ ngồi một mình, nhưng cuối cùng Tịch Ngưng lại thấy, Thương Mộ Nghiêm ngồi một ghế, bên trong còn để trống, Trợ lý Lâm cũng ngồi một ghế, bên trong vẫn là ghế trống.

Cô trở nên khó hiểu, nhưng khoảng cách chỗ của cô đứng và chỗ anh ngồi gần hơn so với Trợ lý Lâm ngồi phía sau lưng anh, cô đi đến chỗ anh, Thương Mộ Nghiêm vẫn thản nhiên ngồi đó.

Cô khẽ giọng hỏi :"Trợ lý Lâm không ngồi cùng anh sao?"

Anh liếc nhìn cô, giọng nói trở nên lạnh lùng :"Sao? Muốn ngồi cùng cậu ta à?"

Trợ lý Lâm ngồi ở hàng ghế sau :".."

Tịch Ngưng :"..."

Cô liếc nhìn anh, nhìn ghế ở bên trong không chắc chắn hỏi lại :"Tôi ngồi đây sao?"

"Cô không có mắt sao? Nếu không muốn thì đừng ngồi."

Đùa sao? Bay mười mấy tiếng mà kêu cô đứng?

Có thần kinh cô mới đứng.

Thế là Tịch Ngưng nhìn đôi chân dài cản đường đi vào của anh, không nóng giận với mấy lời vừa rồi của anh.

Hỏi :"Anh..đứng lên cho tôi vào trong được không? Hay là anh ngồi ở trong đi? Tôi sẽ ngồi ở ngoài."

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, sau đó trầm mặc đứng dậy.

Y bảo cô vào bên trong ngồi.

Tịch Ngưng cũng không để ý đến thái độ kì quái của anh, đi vào hàng ghế bên trong ngồi xuống.