Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng xuống nhà ăn của khách sạn và dùng bữa ở đó,
Anh nhìn Tịch Ngưng hồi lâu, thấy cô thật sự không có hứng thú để ăn uống anh quyết định chọn một vài món mà hợp khẩu vị cô nhất.
Lúc đầu Tịch Ngưng không mấy để ý đến việc anh chọn cái gì, cô đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà trở nên đăm chiêu, nếu bây giờ Tịch Khương không đến đây, thì có lẽ cô đã tham gia buổi tiệc kia rồi.
Mặc dù có một chút mất mát nhưng cũng không đến mức tiếc nuối.
Khu ngoại ô ở Thành Phố A gió vốn đã mát mẻ trong lành, hôm nay thời tiết lại đặc biệt tốt, trời xanh mây trắng, là một thời tiết thích hợp để đi chơi.
Đang suy nghĩ vu vơ lại nhớ tới cậu nhóc nhỏ nhà mình, thằng bé cũng đã bắt đầu kì nghỉ sau một năm học mệt mỏi rồi...
"Tịch Ngưng"
Người đối diện đột nhiên cất giọng, Tịch Ngưng bừng tỉnh lại, sau đó quay đầu bình tĩnh nhìn anh.
Tịch Ngưng :"Sao vậy?"
Anh không đáp, nhưng đôi con ngươi sâu thẳm rũ xuống nhìn phần đồ ăn trước mặt Tịch Ngưng.
Trên bàn là những đồ ăn có mùi vị rất ngon và phong phú, với tính cách thích ăn uống của cô có lẽ đã bị dao động không nhỏ, chỉ là không biết tại sao cô lại trở nên cứng đầu không muốn ăn sáng đến vậy.
Bây giờ Tịch Ngưng còn trẻ nên cô sẽ không lo lắng trên người mình sẽ xuất hiện loại bệnh nào, nhưng có lẽ chỉ vài năm nữa thôi, sức khoẻ cô sẽ bắt đầu trở nên bị rối loạn.
Thương Mộ Nghiêm gắp cho Tịch Ngưng một sườn ngon nhất, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô.
Tịch Ngưng :"...
Cô đã bảo không ăn rồi mà?
"Tại sao em không ăn?" Giọng anh trầm thấp vang lên.
"Khi nãy tôi đã bảo sẽ không ăn, anh quên rồi sao?" Cô nhẹ nhàng đáp.
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh dịu dàng nhìn cô, giọng nói càng trở nên ôn nhu hơn :"Ý của tôi hỏi là, vì sau mấy năm qua em lại không thích ăn sáng?"
Tịch Ngưng sững sờ nhìn anh, một lát sau cô bình tĩnh lại rồi cười trừ cúi đầu xuống.
Khung cảnh xung quang tuy người qua kẻ lại rất nhiều và có âm thanh nói chuyện huyên náo, nhưng Thương Mộ Nghiêm chỉ nghe mỗi giọng nói của cô, cũng chỉ để ý nói lời nói của cô.
Âm thanh tiếng nhạc trong phòng rất nhỏ và dễ chịu, bên trong nhà ăn cây xanh và điều hoà, bên ngoài là cảnh sắc đường phố đang vội vả chuyển động.
Cô nhìn chằm chằm đồ ăn thật lâu, đột nhiên lại nhớ tới tám năm trước.
Tám năm trước cô thường xuyên hẹn anh ăn sáng là tại vì cô muốn viện lý do để gặp anh, chứ cô thật sự cũng không mấy thích ăn.
Chỉ là sau này không có lý do gì để viện cớ nữa.
Tịch Ngưng nghịch đồ ăn trong bát, ánh mắt có chút cay vì nghĩ tới quá khứ Tịch Ngưng từng bị người làm đối xử thế nào, đồ ăn chỉ toàn là đồ nguội, hoặc là phần đồ ăn dư ngày hôm qua, bữa đi học toàn là cơm trắng hoặc là chỉ có một phần hai đồ ăn trong hộp không đủ no một ngày.
Từ đó Tịch Ngưng học cách tự làm đồ ăn, tuy là không mấy hoàn hảo và ngon nhưng vẫn có thể no bụng đến lúc về, và cũng kể từ lúc đó, bọn người làm cũng chỉ làm cơm trắng cho cô, đồ ăn thì toàn tự cô làm.
Khi đó Tịch Ngưng không dám phảng kháng gì, vừa sợ bà quản gia lại sợ mẹ, khi nói với mẹ bà ấy lại không tin tưởng còn cho rằng là cô bịa chuyện.
Năm đó cô để bọn họ ức hiếp mình đúng là quá ngu ngốc.
Cô cong cười nhạt, nếu là trước kia..có lẽ cô đã thật sự nói ra hết những lời trong lòng rồi.
Tịch Ngưng bình tĩnh nhìn anh :"Không có gì đâu, do tôi lười ăn sáng"
Anh không đáp lời mà nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề.
Một sự mâu thuẫn, ấm ức xuất hiện ngay trong mắt cô.
Không quá khó để anh nhận ra là Tịch Ngưng đang nói dối.
Không biết tại sao khi nhìn cô dù có chuyện gì xảy ra cũng đều không mở miệng nói ra với anh thì trong lòng anh trở nên bực bội và khó chịu.
Cô nhóc này trước đó sẽ không kiềm chế tốt như bây giờ.
Nhưng mà dù như thế nào vẫn là anh không muốn nhìn cô buồn bã.
Đột nhiên Thương Mộ Nghiêm đứng dậy rời đi, Tịch Ngưng khó hiểu mà nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh.
Quả thật anh có khí chất hơn người, trên người mặc đồ vest đen sang trọng, dù là chỉ nhìn từ bóng lưng cũng có cảm giác anh là người vô cùng cao quý lãnh đạm, không ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Tịch Ngưng có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của những cô gái xung quanh, ánh mắt của họ bất giác đặt trên người anh, sau đó, gương mặt tràn đầy sự hứng khởi mà cùng bạn bè nói cái gì đó.
Khi mà cô và anh đến nhà ăn thì vẫn chưa có quá nhiều người, nhưng tầm mười phút sau thì số người đã càng lúc càng đông hơn.
Những người đứng bên cạnh quầy nhân viên vẫn lén lút nhìn anh, chỉ là ánh mắt Thương Mộ Nghiêm vẫn trước sau như một nhìn thứ gì đó trong tủ kính ở bên cạnh quầy nhân viên.
Có vài người còn lấy di động ra cẩn thận chụp lại.
Quả thật bọn họ chưa bảo giờ thấy người đàn ông nào cao lớn, có khí chất và đẹp trai đến như vậy.
Khi anh xoay người lại, ánh mắt xuyên qua đám người ồn ào đó mà nhìn đến chỗ cô, trên tay đã cầm theo một khay đựng, có lẽ là loại đồ ăn nhẹ nào đó chẳng hạn.
Trong đám người đông đúc Thương Mộ Nghiêm là người nổi bật nhất, dáng người anh cao lớn đĩnh đạc lại không chút do dự mà bước về phía cô, đáy lòng cô dâng lên một cảm giác gì đó rất kì lạ.
Có một chút..vui vẻ trong lòng?
Lúc đầu đám thiếu nữ bị anh hấp dẫn còn chút hi vọng nào đó về anh, nhưng khi thấy Thương Mộ Nghiêm đặt set bánh ngọt panna cotta đầy đủ vị về phía cô.
Trái tim họ đã suy sụp hoàn toàn.
Nhưng đến khi chú ý kỹ đến người con gái đó, bọn họ càng trở nên chấn động hơn.
Người con gái xinh đẹp như tiên mà được người đàn ông đẹp trai kia mang đồ ngọt tới không phải là nữ phản diện trong bộ phim họ mới xem tối hôm qua sao????