Phòng Thương Mộ Nghiêm gần với những phòng trên tầng cao nhất, Tịch Ngưng khó hiểu hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm, phòng này…là anh tự đặt sao?’’
Thương Mộ Nghiêm không nói nhiều lời, chỉ khẽ “Ừm” một cái.
Tịch Ngưng nghe thế, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Khi cô vào đến bên trong thì đèn phòng đã được Thương Mộ Nghiêm bật sáng bừng lên.
Cô nhìn nội thất bên trong phòng.
Một giường, một phòng tắm, một góc nhìn ban công đối diện với những toà nhà cao tầng, và…
Cô theo trí nhớ mà tìm kiếm đến sofa trong phòng, lại kinh ngạc nhìn chiếc sofa nhỏ được đặt trong góc.
Phòng xịn như thế mà sofa lại nhỏ tới đáng thương, đây là một trong những nội thất của căn phòng xịn xò sao?
Thương Mộ Nghiêm đặt balo lên kệ tủ, thuận tay đóng cửa phòng lại. Bỗng chốc căn phòng bao phủ lên một sự im lặng ngột ngạt, ngăn cách với tiếng người qua lại ở bên ngoài, không gian thoáng cái chỉ còn lại là của hai người, mỗi cử chỉ đều như được phóng đại lên hết mức có thể.
Tịch Ngưng lúng túng nhìn anh, xấu hổ tới mức ngượng chín cả mặt cô.
Thương Mộ Nghiêm đi tới, bàn tay bao phủ lên trán cô, Tịch Ngưng vừa ngẩn người lại hoang mang ngước nhìn anh.
Cảm thấy cô nhóc trước mặt không bị nóng, nghiêm nghị hỏi:’‘Em bị sao vậy? Không sốt nhưng mặt rất đỏ.’’
Thử bỏ anh vào phòng cùng một người anh thích thử xem anh có ngại không?
Tịch Ngưng lùi về sau vài bước, bàn tay vừa đặt trên vầng trán mịn màng giờ lại trống rỗi, mày anh hơi nheo lại, sau đó hơi mất mát mà thu tay lại.
Cô nhìn anh cười một cái như không có gì, tìm một lý do:’‘Có lẽ do trời nóng ạ.’’
Thương Mộ Nghiêm “Ừ” một cái:’‘Vậy em tắm trước đi.’’
Tịch Ngưng nhìn hướng anh vừa mới hất cằm đi, cô khó khăn gật mạnh đầu một cái:’‘Vậy, e-em đi tắm trước?’’
‘‘Ừ.’’
Bóng dáng nhỏ bé lao nhanh vào trong phòng tắm rồi đóng sầm cánh cửa lại. trên ngón tay anh vẫn còn sót lại cảm xúc ấm áp từ trên trán cô.
Anh nhìn về phía phòng tắm, từ cuống họng bật ra một tiếng cười thật khẽ.
Nhìn họ cứ như là một cặp đôi yêu nhau vậy.
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu bỗng nhiên anh mạnh mẽ gạt bỏ nó đi.
Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung nữa rồi.
…
Tiếng nước chảy ào ạt từ từ dừng lại, vài phút sau cánh cửa được hé mở ra. Tịch Ngưng lén lút ló đầu ra khỏi cửa phòng tắm, ánh mắt trong suốt của cô và Thương Mộ Nghiêm bất ngờ giao nhau. Chưa đến một giây sau cô đã lúng túng mà né tránh ánh mắt của anh.
Mím môi cúi thấp đầu ra khỏi phòng tắm.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lại nhìn xuống cần cổ trắng nõn lộ ra kia của cô, ánh mắt vốn đã thâm sâu bây giờ lại thêm một chút gì đó thâm trầm nguy hiểm.
Đợi cô ra khỏi phòng tắm, Thương Mộ Nghiêm cũng bước vào trong phòng tắm đóng cánh cửa lại.
Cánh cửa đóng tạo âm vang “sầm” một cái, trái tim đang đập điên cuồng cô như được buông lỏng xuống.
Tại khu sân vườn đối diện với bờ biển.
Tịch Khương đã chuẩn bị xong hết mọi thứ cho việc ăn uống, nhìn Tịch Khải đã có mặt ở đây nhưng bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi cô đâu.
Việc duy nhất anh ấy nghĩ đến chính là khả năng cao là cô đã đi lạc.
Đang gáp gấp tìm di động lại chợt nhớ mình đã nhờ Thương Mộ Nghiêm ra xe đánh thức dẫn cô lên phòng.
Anh ấy xoa trán một cái, thở phào rồi điện vào máy cô.
Tịch Ngưng ở đâu dây bên kia đang hóng gió ở ngoài ban công, di động trong túi áo đổ chuông. Tịch Ngưng hít một luồng khí lạnh cho tỉnh táo, nhấc mí mắt lười biếng nhìn vào di động của mình.
‘‘Anh?’’
Tịch Khương nghe tiếng gió ở đầu dây bên kia:’‘Ngưng Ngưng, em đã về phòng chưa?’’
Cuống họng Tịch Ngưng khô khan mà di chuyển vài lần, trầm tĩnh nói:’‘Rồi ạ. Sao thế anh?’’
‘‘À thật ra là tụi anh có làm một buổi tiệc nhỏ, muốn tham gia không?’’
Mái tóc Tịch Ngưng phấp phới bay theo lực đạo của gió, mái tóc đen ngắn mềm mại bay rối tung lên, nghiêm túc suy nghĩ:’‘Bây giờ luôn ạ?’’
Cô xem đồng hồ, hơi nhíu mày:’‘Đã mười một giờ.’’
Tịch Khương “ada” một cái, vui vẻ nói:’‘Có làm sao đâu? Em muốn đến thì đến nhá, xuống tầng trệt hỏi tiếp tân là đường nào đến được khu vườn ra biển thì họ sẽ dẫn em đi.’’
Nói thêm vài câu nữa cuộc gọi đã nhanh chóng kết thúc, khi Tịch Ngưng xoay người muốn vào trong phòng mới phát hiện không biết anh đã đứng ngay sau lưng nhìn cô từ khi nào.
Tịch Ngưng hốt hoảng thật sự, tim cô giật thoát một cái.
Thân thể vừa rời thành ban công bây giờ lưng đã ngã dựa sát vào thành ban công, tay chân hơi hơi bủn rủn, mắt mở to trừng trừng nhìn anh.
Cô khiếp sợ nói:’‘Anh…đi có thể tạo tiếng động không?’’
‘‘Sợ?’’
Tịch Ngưng nuốt nước bọt, trong mắt có tia sợ hãi mà nhịp tim tăng tốc lên.
Tịch Ngưng uất ức tự lầm bầm:’‘Anh thật đáng sợ…’’
‘‘Hả?’’ Cô suy nghĩ rồi từ từ đã theo kịp được lối suy nghĩ của anh, nhìn gương mặt ấy rồi trong lòng thầm kêu rào lên một cái.
Tại sao trên đời này lại có người…đẹp hoàn hảo tới thế?
Tịch Ngưng nhìn anh, vành tai hơi đỏ mà đảo mắt nhìn chỗ khác, tỏ vẻ bình tĩnh trở lại.
‘‘Anh có đói không?’’
‘‘Muốn ăn gì không?’’
Hai người một trước một sau hỏi đối phương, không gian đột nhiên yên tĩnh mà khựng lại, im lặng đến quái dị.
Tịch Ngưng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, gật đầu một cái:’‘Có một chút…còn anh…’’
‘‘Vậy thì đi thôi.’’
Tịch Ngưng hoang mang nhìn theo bóng lưng của anh.
Anh quay đầu lại, ngắn gọn giải thích:’‘Xuống dưới, cùng tôi.’’
Tịch Ngưng không ngờ anh nghe được cuộc nói chuyện của cô, có lẽ anh đã sớm biết kế hoạch này khi vừa đến khu nghỉ dưỡng nên khi Tịch Khương gọi điện, vài câu đối đáp của cô là anh đã hiểu ra.
Thế là Tịch Ngưng vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh anh, đóng cửa rồi rời khỏi phòng khách sạn, lại giống như trước đây, đáng yêu lại ngốc nghếch đuổi theo làm cái đuôi nhỏ của Thương Mộ Nghiêm.
Thật ra cái tên “Cái Đuôi Nhỏ” này là do Tần Quyết tự đặt
Nhưng khi áp lên người cô hợp đến không tưởng.
Cái Đuôi Nhỏ…
Tần Quyết nói:’‘Cái Đuôi Nhỏ tên Tịch Ngưng, là của Thương Mộ Nghiêm cậu.’’
Đều kì lạ là anh lại không chán ghét khi bị Tần Quyết nói là thế.