Anh nhíu mày cúi đầu nhìn, thiếu kiên nhẫn cất giọng:’‘Thích cậu ta lắm sao?’’
Tịch Ngưng bĩu môi:’‘Nhưng anh ấy rất có thiện cảm với em nha. Không giống như ai kia, cứ bày ra cái mặt lạnh lùng đó, không biết là cho ai xem nữa.’’
Đôi mắt anh đen kịt sâu thẳm, anh muốn mở miệng nói ra cái gì đó mà lời ở trong cuống họng lại không thể phát ra. Cứ như có gai xương rồng ở trong cuống họng anh vậy, anh càng muốn mở miệng nói nó lại càng đâm sâu và đau rát hơn.
Tịch Ngưng thấy anh không trả lời gì thì nhìn lên anh nở nụ cười, ‘‘Đi thôi, chúng ta đi chơi cùng mọi người.’’
Gió buổi sáng mát mẻ trong xanh nhưng mang một chút hơi nóng của gió, cô thoải mái mà nhắm mắt tận hưởng một lúc. Thương Mộ Nghiêm đứng bên cạnh, im lặng đăm chiêu nhìn cô gái bên cạnh.
…
Đến nơi là khoảng mười lăm phút sau.
Dù là buổi sáng nhưng cũng có kha khá người đã đến đây từ trước. Trước cổng ra vào là một cái cổng rất lớn, mọi người đều thay phiên nhau xuống xe. Sau đó cùng nhau bước vào trong.
Từng trò chơi ở đây đều là những trò cảm giác mạnh mang đến một cảm giác kích thích cao độ, mọi người đưa đẩy mà cùng mua vé, cược rằng nếu ai không chơi thì sẽ làm tên sai vặt cho cả nhóm.
Tịch Ngưng lúc đầu còn hào hứng vì hưởng ứng đám đông nhưng cuối cùng lại dần tái mặt khi ngồi trên những trò chơi với độ cao kinh khủng kia.
Cô rùng mình một cái, ép bản thân can đảm lên mà nhắm chặt mắt.
Chơi trò đu quay, kế tiếp lại đến trò tàu hải tặc, tháp rơi tự do, vòng xoay 360 độ…
Chơi từng trò một, Tịch Ngưng đã bắt đầu trụ không được sự can đảm của mình mà bủn rủn hết tay chân, gương mặt đã không giấu nổi sự bình tĩnh, vừa chơi xong trò thứ tư cô đã muốn nhanh chóng bước xuống, nhưng vì cô đang gấp gáp mà cứ tháo dây đai mãi không ra.
Bỗng nhiên một cánh tay to lớn lộ rõ khớp xương lọt vào tầm mắt cô, đặt lên phần cài đai an toàn, “cạch” một tiếng đã dễ dàng mở ra.
Tịch Ngưng ngẩng đầu, gương mặt cô lo lắng nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt cô, bàn tay anh vươn tay túm chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay anh, mày anh nhíu lại, trầm giọng nói:’‘Từ từ hả bước xuống, ở dưới có bậc thềm.’’
Mọi người vừa tự mở dây an toàn cho mình, đưa mắt nhìn sang chàng thiếu niên dặn dò cô gái nhỏ bước xuống từ hàng ghế kia.
Bây giờ là chín giữa sáng, ai cũng đều bị ánh nắng của mặt trời làm cho thêu đốt, chơi vừa đến bốn trò thì ai ai cũng đã mệt đến ná thở, vào một cửa hàng nước trong khu vui chơi nghỉ ngơi.
Trong cửa hàng có máy lạnh, vừa mở cửa bước vào thì hơi lạnh từ bên trong đã phả tới, thoải mái cực kì.
Mọi người đều gọi nước xong xuôi, đến lúc này chỉ còn cô và anh đứng cạnh quầy nước.
Anh nhìn vào menu, nói:’‘Một ly trà sữa và một ly nước giải khát.’’
Tịch Ngưng sững sờ nhìn anh, cô kinh ngạc không phải vì anh gọi đồ uống mà cô không thích, mà là vì đồ uống anh gọi vừa đúng với thứ cô suy nghĩ.
Đi đến chiếc bàn mà mọi người đang ngồi, Tịch Ngưng bình tĩnh nhìn họ, lại nhìn chiếc bàn vừa đủ hết cho tám người kia.
Vậy còn anh và cô ngồi ở đâu?
Có người lên tiếng trêu chọc:’‘Bàn hết chỗ ngồi rồi, hai người qua bàn bên cạnh ngồi nghỉ ngơi đi.’’
Tịch Ngưng:’‘Vậy mọi người chia ra hai bàn đi ạ…’’
Một đàn chị nhìn Thương Mộ Nghiêm rồi lại hốt hoảng giải thích:’‘Không…không! Bọn tôi rất đoàn kết, ngồi cạnh nhau thế này mới có cảm giác an toàn.’’
Tịch Ngưng nhìn nét mặt của chị ấy hơi hốt hoảng nhìn ra sau lưng mình, hơi nghi hoặc, cô quay đầu nhìn anh.
Mắt sâu thẳm hờ hững, bộ dạng lạnh nhạt như thường. Không có cái gì bất thường cả.
Chị ấy hốt hoảng thế vì cái lý do gì?
Thương Mộ Nghiêm nhìn qua chiếc bàn bên cạnh, không nói gì mà lướt qua đám người đó, chậm rãi ngồi xuống.
Vài giây sau cô cũng bước qua đó, ngồi xuống đối diện với Thương Mộ Nghiêm.
Vừa mới ngồi xuống cô đã thở phào ra một cái, bắt đầu thả lỏng tinh thần, vừa rồi đúng là cô có phần căng thẳng khi trò chơi vừa kết thúc, nguyên nhân là vì cô sợ tới mức không biết nên la hét hay phản ứng như thế nào, cứ thế mím môi nhắm mắt chờ đợi trò chơi kết thúc.
Cảm giác lâng lâng nâng lên rồi hạ xuống vẫn còn quay cuồng trong đầu cô.
Bên tai có tiếng nói trầm trầm của Thương Mộ Nghiêm:’‘Có muốn tôi đưa em về không?’’
Mọi người ngồi bên chiếc ghế kia vểnh tai lên nghe ngóng, kinh ngạc mà mở to mắt nhìn nhau.
Thật không ngờ Thương Mộ Nghiêm lại có thể trầm ổn mà nói ra lời quan tâm như thế này.
Tịch Ngưng lắc đầu:’‘Không sao đâu, ngồi lâu quá em có chút choáng thôi.’’
‘‘Em chỉ được cái mạnh miệng là giỏi, không ổn thì mở miệng ra nói với tôi, tôi đưa em trở về.’’
Cả nhóm Tịch Khương nhăn mặt không thể tin nổi, ai lại quan tâm con gái nhà người ta mà dùng giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc đó chứ.
Nếu không biết còn tưởng đâu là anh đang nổi nóng tức giận với con gái nhà người ta vậy. Tính cách vẫn khô khan như khúc gỗ, đến cả giọng nói cũng chẳng nhẹ nhàng mà mềm mỏng chút nào.
Ngồi nghỉ ngơi rồi cả nhóm quyết định trở về khu nghỉ dưỡng nghỉ ngơi. Đến chiều lại đi đến một địa điểm khác, là vườn bách thảo Dương Hoa.