Sau khi ra khỏi bệnh viện Tịch Ngưng liệt kê một danh sách rồi gửi qua Wechat cho anh, cô nói:’‘Em đã liệt kê những món có thể ăn và những món không nên ăn rồi, cố gắng đừng để vết thương đụng nước quá nhá.’’
‘‘Được.’’
Tịch Ngưng đem thuốc đặt vào lòng bàn tay anh, khẽ hỏi:’‘Anh có ăn gì chưa?’’
Anh lắc đầu.
Cô nhíu mày, ân cần nói:’‘Thế không được đâu, anh còn ăn để uống thuốc nữa.’’
Tịch Ngưng đưa mắt nhìn đến bên đường lộ.
Quả không hổ là một nơi xa hoa bậc nhất Trung Quốc, bây giờ dù đã mười hai giờ đêm nhưng những màu đèn và xe cộ vẫn tấp nập và đông đúc hệt như bảy tám giờ khuya, những toà nhà cao tầng nhiều đến không xểu được. Tràn ra một cảm giác thật sự giàu có.
‘‘Đi, em dẫn anh đi ăn.’’
Cánh tay cô bị một lực kéo lại, Tịch Ngưng cúi đầu nhìn bàn tay anh đang giữ chặt cánh tay cô, ngẩng đầu lên hỏi:’‘Sao thế?’’
Mặt anh vẫn không thay đổi, trầm giọng hỏi:’‘Còn muốn lấy sd cho Phó Giao Hi không?’’
Cô ngập ngừng hỏi:’‘Thì có…’’
Anh ngắt ngang rồi nói:’‘Vậy thì đi thôi.’’ Dứt lời, Thương Mộ Nghiêm vẫn giữ chặt cánh tay cô mà dắt cô đi vào gara.
Khoảng chừng mười phút sau, anh đã lái xe rồi hoà vào dòng xe cộ đang lưu thông trên đường.
Tịch Ngưng lại nhớ đến khi nãy anh cũng nói với mình chưa ăn gì, nhìn anh rồi gật đầu nói có.
Thành Châu thật sự là một thành phố giàu có, mới từ bệnh viện đi ra một đoạn mà xe đã chạy qua vài cái trung tâm thương mại, nó thật sự rất lớn, lại có biển quảng cáo màn hình điện ảnh, mang đến cảm giác 3D và rất chân thật.
Tịch Ngưng nhìn đâu đâu cũng là cửa hàng và nhà hàng sang trọng, nói:’‘Mấy nhà hàng đó hình như chỉ toàn đồ hải sản.’’ Cô nhìn anh, thăm dò một chút:’‘Từng ăn qua quán cơm ven đường chưa?’’
Thương Mộ Nghiêm lắc đầu.
Tịch Ngưng nở nụ cười tươi:’‘Vậy thì anh lái xe ra ngoài khu trung tâm này nhá? Chúng ta tìm một quán ven đường đi.’’
Ở cái Thành Châu này tìm một nhà hành năm sao không khó nhưng để tìm một hàng quán bình dân lại là một vấn đề không dễ giải quyết, phải đi rất lâu cô và anh mới tìm được quán vẫn còn mở cửa, cửa xe vừa hạ xuống, mùi thức ăn đã bay vào đầu mũi cô.
Tịch Ngưng nghe mùi liền nhận xét.
Đồ ăn ở đây sẽ rất ngon!
Khi cô và anh ngồi lên bàn và gọi hai phần đồ ăn, Tịch Ngưng nhìn xung quanh không có khách hàng nào, nghiêng người về phía anh nhẹ giọng hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm, rốt cuộc là ai đánh anh vậy?’’
Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, nhìn cô nhưng không trả lời.
Thấy anh vẫn giữ im lặng liền biết anh không muốn nói, cô thở dài rồi nói:’‘Em chỉ hỏi bâng quơ thế thôi, anh đừng để ý. Một lát anh nhớ ăn xong rồi…’’
‘‘Ba anh.’’ Anh nhàn nhạt nói.
Tịch Ngưng khựng người, im lặng nhìn Thương Mộ Nghiêm.
‘‘Vì sao vậy?’’ Giọng cô mơ hồ run lên, nhìn những vết thương trên mặt anh lại có chút không tin được.
Cô không hiểu tại sao trên đời lại có kiểu cha mẹ luôn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề thế này. Dù cho anh vẫn cư xử giống như từ trước đến nay nhưng cô vẫn nhìn ra trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo ấy có tia uất hận cùng mệt mỏi.
Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn nét mặt cô, giọng điệu như đang kể lại câu chuyện của người khác, không nhanh không chậm nói:’‘Ông ta muốn anh liên hôn với người trong gia tộc để gắn kết sự thân thiết.’’
Vừa nói xong cô lại hối hận, nhìn gương mặt anh thế này liền biết là anh đã kịch liệt phản đối nên mới bị cha anh đánh thành như thế này.
Thế nhưng mà Thương Mộ Nghiêm vẫn đáp:’‘Không muốn.’’
Tịch Ngưng nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhỏ giọng nói:’‘Thật không ngờ anh cũng rơi vào trường hợp giống em.’’
‘’…’’
Tịch Ngưng cong môi, cười tinh nghịch hỏi:’‘Vậy…để em đến nhà hỏi cưới anh nha?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô thật sâu, nghiêm túc không có nửa điểm đùa:’‘Thật không?’’
Tịch Ngưng thu lại ý cười, bĩu môi rồi nhẹ nhàng đáp:’‘Làm gì mà anh nghiêm túc thế. Vì anh cứ căng thẳng mãi cho nên em mới nói vài câu khiến anh vui trở lại thôi.’’
‘‘À mà…’’
‘‘Nếu anh không thích cuộc hôn nhân như thế thì nên làm thế nào để từ chối? Đây là cha anh định đoạt cho anh đấy, không dễ để huỷ hôn ước đâu.’’
‘‘Anh sẽ không cưới người mình không thích.’’ Anh nói.
Tịch Ngưng “ồ” lên một tiếng, thở dài:’‘Có một người cha như thế thì cực khổ cho anh rồi.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn phần cơm mà nhân viên trong quán đem đến, trầm ngâm một lúc lâu.
…
Thương Mộ Nghiêm ăn xong dưới sự thuyết phục và năn nỉ của cô đã uống thuốc ngay trước mặt cô. Khi họ lên xe Thương Mộ Nghiêm vẫn giữ im lặng, cô cũng không quá nhiều lời, nhìn vết thương của anh còn khá mới, có lẽ chuyện mâu thuẫn đó xảy ra chưa được bao lâu.
Anh ít nhất cần một thời gian đủ lâu để lấy lại hết sự bình tĩnh mà suy nghĩ.
Nhưng mà, trong lúc yên tĩnh đó Thương Mọi Nghiêm lại trầm giọng lên tiếng.
‘‘Từ nhỏ đến lớn chưa ai quan tâm để cảm xúc của anh.’’
Tịch Ngưng ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng anh sẽ nói chuyện gia đình anh cho cô nghe. Nhìn đến nét mặt lạnh lùng và vô cảm đó, cô thật sự không đoán ra được cảm xúc của anh. Cũng không thể hiểu được tại sao anh lại có thể nói ra loại chuyện này một cách bình thản và trầm ổn đến vậy.
Đang trong lúc cô vẫn còn suy nghĩ thì giọng anh lại cất lên.
‘‘Sau khi mẹ anh mất, bố anh đã tái hôn, họ có với nhau một đứa con, một nhà ba người rất hạnh phúc, còn anh là một phần thừa thải, cho nên anh liên tục là người bị bỏ rơi. Ngày sinh nhật anh là ngày giỗ của mẹ, cho nên thay vì được mọi người chúc mừng thì ai cũng cho rằng anh là sao chổi mang hoạ cho nhà họ Thương. Nhiều năm đã vậy nên anh cũng không còn kháng cự với lời lẽ đó. Anh đã tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà bị đối xử như thế, nhưng điều không có kết quả.’’
‘‘Bọn họ vẫn luôn là người rời đi trước, bỏ rơi anh. Lúc không cần lạnh nhạt thờ ơ, đến lúc cần lại quay sang ân cần chăm sóc. Thật khiến người khác kinh tởm.’’
Tịch Ngưng ngơ ngẩn nhìn anh.
Anh nhìn cô, thì thầm.
“Ngưng Ngưng, em đừng giống họ rời bỏ anh được không? Nếu em thật sự rời đi…’’
Nếu em thật sự rời đi, tôi sẽ đau không chịu nổi mất.
Tịch Ngưng đột nhiên thấy anh im lặng thì nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi:’‘Sao thế? Nếu em thật sự rời đi thì sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, đánh tay lái từ từ tấp vào ven đường. Anh giữ nguyên một tư thế, khoang xe trở nên im lặng.
Năm phút trôi qua cô vẫn không thấy anh phản ứng gì.
Tịch Ngưng không hiểu anh đang có suy nghĩ gì, sợ anh lại buồn bã mà tháo dây an toàn nghiêng người qua xem xét gương mặt anh.
‘‘Anh sao thế? Không khóc đấy…’’
Anh vươn tay ôm lấy cơ thể cô, mệt mỏi tựa đầu lên bờ vai mảnh mai của thiếu nữ, mùi hương đặc trưng như hoa ngọt ngào bay vào khoang mũi anh, anh thiều thào nói:’‘Đừng rời đi.’’
Chỉ ba chữ thôi, mà lòng ngực cô lại nhói lên kinh khủng, sự tuyệt vọng và bất lực vì gia đình không trọn vẹn đã biến anh thành một chàng thiếu niên luôn trầm lặng ít chia sẻ.
Cô thở ra một hơi nặng nề, xoa lên lưng anh, nhẹ giọng trấn an:’‘Được, em không đi đâu cả, anh đừng buồn nữa nhá.’’
Thương Mộ Nghiêm dùi đầu vào cổ cô, gật đầu cất giọng trầm khàn khàn:’‘Được.’’
Tịch Ngưng xoa lên đỉnh đầu anh, bị cảm xúc tiêu cực của anh làm cho ảnh hưởng.