Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 75: Bị hại



Từ ngày hôm đó Tịch Ngưng đến lớp đã đều đặn hơn rất nhiều, lịch học ở trung tâm cũng đã được thông báo lại, học bốn ngày trên tuần, vì thế thời gian cô đến lớp cũng từ từ hạn chế lại.

Thế nhưng cuộc sống yên bình đó không tiếp tục được bao lâu.

Tịch Ngưng - một nữ sinh cứ luôn nghỉ học và không có bạn bè nào thân thiết và cũng chưa từng gây hiềm khích với ai lại bị một người bạn trong lớp đâm một sau lưng một vết thủng lớn.

Hôm ấy là thứ sáu, Tịch Ngưng không có tiết trên trung tâm nên cô nghỉ một buổi ở nhà ngủ, trên lớp mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường, học đến trưa mọi người đều ra ngoài ăn, Ngô Cẩm Vy ăn xong lại ở trong lớp lấy di động ra xem bài tập, trong lúc im tĩnh lại có một nhóm người kéo cửa tiến vào trong.

Đó là nhóm Ngô Ái.

Họ đi vào rồi lướt qua cô ấy ngồi xuống bàn mình.

Cuộc trò chuyện của nhóm Ngô Ái cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện trên trời dưới đất, không có cái gì bất thường cho đến một lúc sau.

Mã Đoá Đoá - bạn thân của Ngô Ái nhìn quanh lớp thấy không có ai có vẻ chơi thân với Tịch Ngưng, lại nhìn Ngô Cẩm Vy đang đeo tai nghe xem giảng, lúc này cô ta mờ ám nói nhỏ:’‘Chuyện đó làm tới đâu rồi?’’

Nụ cười trên môi Ngô Ái càng thâm ý hơn, đuôi mắt khinh miệt nhìn Ngô Cẩm Vy đang chăm chú làm bài qua kính gương, cũng không thèm giảm âm lượng, bình thản nói:’‘Ý mày là vụ ghép mặt nó vào clip khoả thân? Tao làm xong rồi, lúc người ta gửi lại video cho tao còn cho rằng là con Tịch Ngưng đó nó thật sự làm t.ình rồi bị quay lại vậy.’’

Ngòi bút trên ngón tay Ngô Cẩm Vy cứng đờ rồi khựng lại, đôi mắt cô ấy sững sờ nhìn chằm chằm vào quyển vở, ngón tay vì sợ mà run rẩy quá độ, Ngô Cẩm Vy cậu ta không thể ngờ rằng, một Ngô Ái bên ngoài đoan trang lễ phép mà bên trong lại độc ác và méo mó như vậy.

Tiếng cười khe khẽ của Ngô Ái vang lên, hưng phấn nói:’‘Để tao cho mày xem video được người ta gửi.’’

Lỗ tai Ngô Cẩm Vy ù ù lên, cứng ngắt run rẩy nhìn lên Ngô Ái trước mặt.

Cả hai đều đang chăm chú nhìn vào di động, Mã Đoá Đoá bây giờ cũng đã quay lên cúi đầu nhìn vào di động.

Ngón tay Ngô Cẩm Vy vẫn còn run, nhìn vào giao diện di động Ngô Ái, là một giao diện trò chuyện, nhưng thứ mà khiến cậu ấy phải tái mặt đó chính là gương mặt Tịch Ngưng đang bị ai đó đè dưới thân xuất hiện trong khung chat.

Cả cơ thể đều phanh phui ra trước mặt.

Loại hành động ghê tởm này…Ngô Ái thật sự dám sao?

Hoài nghi, khiếp sợ, hoảng loạn…mọi cảm xúc đều biến hoá liên tục.

Nhưng Ngô Cẩm Vy không hiểu, Tịch Ngưng đã làm ra chuyện gì mà bị con rắn độc Ngô Ái làm ra loại chuyện kinh tởm này hại Tịch Ngưng chứ?

Trong khi cả lớp cứ lâu lâu lại đâm chọt Ngô Ái thì Tịch Ngưng là người giữ thái độ trung lập nhất, không có bất kì thái độ hùa theo rồi khinh miệt ai.

Cô ấy nhanh trí thoát khỏi giao diện nghe giảng, giơ di động lên rồi chụp mấy tấm liền, quay luôn cả video dài năm giây, ngay lập tức gửi qua cho Tịch Ngưng trong sự run rẩy.

Ngô Cẩm Vy:[Tịch Ngưng, Ngô Ái thật sự không phải người tốt. Cậu nhìn xem cô ta đã đáp lại cậu cái gì đây?]

Khi gửi xong đoạn tin nhắn này, viền mắt Ngô Cẩm Vy cũng đã đỏ lên.

Ngoại trừ nhóm bạn thân của cô ta thì chỉ có Tịch Ngưng là chịu nói chuyện với cô ta, thế mà đây lại chính là món quà đáp lễ của con rắn độc đó.

Ngô Cẩm Vy căm phẫn nhưng năng lực cô ấy không đủ lớn đến mức đó, chỉ có thể đợi Tịch Ngưng biết đến sự việc này rồi tìm cách giải quyết.

Đều là con gái của nhau, tại sao lại có thể tàn nhẫn huỷ hoại đi thanh danh của một người đến vậy?

Cơn buồn cơn dâng đến cuống họng, cô thật sự muốn nôn.



Khi Tịch Ngưng thấy vài tấm ảnh Ngô Cẩm Vy gửi qua và cả dòng tin nhắn cô ấy gửi, toàn thân cô như chết lặng đi trong vài giây, nhìn hình ảnh của bản thân đang lắc lư trong sự khoái cảm và biểu cảm vô cùng lẳng lơ đó, đôi mắt dần mờ đi.

Giọt nước mắt trong tiếng động mà rơi xuống, ánh mắt trống rỗng, đôi chân vô lực mà dựa vào bức tường bên cạnh.

Trái tim cô đập loạn lên vì hoảng sợ.

Tịch Ngưng vội lưu tất cả hình ảnh đó về, vào IG gửi cho Shiloh. Cô nhanh chóng gõ chữ:[Shiloh, nếu tớ nói tớ bị người khác hại, cậu có tin không?]

Shiloh tầm mười giây sau ngay lập tức đáp:[Tin! Tiểu Ngưng nói không phải chính là không phải. Đừng sợ, tôi sẽ rửa oan cho cậu. Tôi sẽ tìm người khôi phục và tìm ra hình gốc giúp cậu, cậu đừng hoảng quá đấy.]

Trái tim Tịch Ngưng trở nên ấm ám đến lạ thường, nhưng sự bất an càng làm lòng cô thêm sức sợ hãi, đầu óc cô trở nên rối như tơ vò.

Ngay sau đó cậu ấy đã lập tức nhờ một đàn chị trong lĩnh vực AI khôi phục lại ảnh gốc.

Trong thời gian đó, đã tìm ra nơi đăng của đoạn video.

Là trên trang wed đen, được bán với giá trên trời với gương mặt cực phẩm của cô.

Trang cá nhân của chủ đăng video đó ngay lập tức bị sập viễn vĩnh chỉ trong ba tiếng được đăng lên.

Tính nhanh nhẹn này so với mong đợi của cô còn nhanh hơn. Tịch Ngưng lưu lại ảnh được Shiloh cap màn hình từ trang wed bị đánh sập đó.

Vào WeChat cô theo thói quen nhìn đến cái tên được mình ghim trên đầu, cảm xúc cô lúc này xen lẫn sự hoảng sợ và tự ti, tính cách anh cầu toàn đến thế, liệu khi biết cô dính và chuyện đó thì có còn muốn cho phép cô lại gần nữa không?

Cô cũng không có can đảm đó nhắn cho anh.

Cô không có can đảm hỏi anh giống Shiloh rằng:”Anh có tin em không?”

Tâm lý lo sợ khiến cô rất tự ti, sợ rằng anh lại nói cô là người con gái tuỳ tiện lẳng lơ…

Cố gắng ném suy nghĩ đó sang một bên.

Cô vào danh sách bạn bè, từ tự ti chuyển qua cười rộ lên, Ngô Ái đã xoá cô ra khỏi bạn bè.

Cô lại Ấn vào nhóm lớp, tìm WeChat cô ta.

Trực tiếp nhắn.

[Mày giỏi quá nhỉ!]

Tịch Ngưng gửi một ảnh cho Ngô Ái.

Là video của cô được đăng trên wed lúc trước và sau khi bị sập.

[Tao có mượn mày ghép mặt rồi đăng tao hả?]

Ngô Ái trả lời:[Cậu nói gì thế? Tôi không hiểu]

Tịch Ngưng lại gửi tiếp ảnh cô ta xem video cô đang khoả thân:[Chiều nay tao đi học]

[Mày ra nói chuyện với tao]

Ngô Ái nhanh chóng nhắn:[Tôi nói là tôi không có biết, cái đó là cái gì, góc chụp đó là của con Ngô Cẩm Vy?? Cậu tin nó sao? Tôi với cậu có ân oán gì mà tôi lại hại cậu chứ?]

Tịch Ngưng:[Chối? Tao có nhân chứng đó, giờ mày chối tao thì một lát tao xin thầy mở camera của lớp lên xem, coi mày còn chối không! Mày đừng quên tao ngồi sau lưng mày đó! Giờ mà tao hỏi thằng mày nhờ ghép đó, nó nói là có mày tính gì với tao?]

Chỉ một đoạn tin nhắn đó, cũng có thể biết cô là người không nên trêu vào.

Tịch Ngưng thật sự tức giận mà nhắn ra một tràn dài, bên kia Ngô Ái đã thật sự đổ mồ hôi lạnh, cô ta thấy rõ ý cảnh cáo của Tịch Ngưng thông qua di động, tim cô ta sợ tới mức mà không ngừng tăng tốc.

Ngô Ái thật sự sợ hãi tin nhắn đó của Tịch Ngưng, mặc dù đó chỉ là mấy dòng tin nhắn được gửi qua di động.

Uy lực quá mạnh, có sức cảnh cáo cao tới mức cô ta không còn là dè chừng mà thật sự sợ hãi.

Rõ ràng không thấy người, nhưng khí thế áp chế lan tràn ra xung quanh khiến Ngô Ái phải khiếp đảm

Cô ta chưa từng nghĩ rằng, một Tịch Ngưng dịu dàng ít nói đó sẽ có lúc…đáng sợ tới độ này.

Ngô Ái lo sợ lắng mà cắn lấy ngón tay, quyết định sẽ bỏ trốn sau khi kết thúc tiết học.

Đột nhiên, nguyên dãy bên bàn Thịnh Hạ ồ ạt vang lên, giọng Thịnh Hạ không rõ ý mà cất lên:’‘Trơ trẽn, thấy người ta vừa xinh vừa giỏi là ghét, trước đó đúng là bị đánh không chừa tội chúng mày ạ?’’

Tiếng cười tập thể vang lên:’‘Không biết nữa, nhưng một lát mày cũng ở lại xem đi.’’

Thịnh Hạ nói:’‘Đó là đương nhiên.’’

Dáng vẻ của cả nhóm đều vui vẻ chờ xem kịch vui, vô cùng hưởng ứng mà đối đáp những lời như châm chọc Ngô Ái

Toàn thân Ngô Ái run lên, gương mặt tái đến trắng bệt, tay đang cầm bút cũng không còn sức lực mà nhấc lên.

Cô ta có gắng bình tĩnh trước tiếng cười châm chọc của họ.

Cô ta…không có đường thoát rồi…

Ánh mắt cô ta sột lên mùi thù hận, tức giận mà quay xuống nhìn Ngô Cẩm Vy với đôi mắt hung tợn.



Tin nhắn cuối cùng cô nhắn trong group Thịnh Hạ là:

[Nhờ mọi ngưởi chặn cửa giúp tôi.]

Ba cậu nam sinh trả lời:’'Cửa chính, cửa phụ, cửa sổ cứ giao cho bọn tôi]

Tịch Ngưng:[Cảm ơn các cậu.]

Không ít người đã trả lời lại tin nhắn của cô, bảo rằng cho đến khi cô đến, con nhỏ đó sẽ không ra khỏi lớp được.

Tịch Ngưng thoát khỏi giao diện WeChat, nhắm mắt mệt mỏi nằm xuống giường lớn, thở ra một hơi mệt mỏi.

Cô định nghỉ học tới ngày mai, nhưng mà…đành phải đến trường một chuyến rồi.
— QUẢNG CÁO —