Trong nhà ăn, Thương Mộ Nghiêm thản nhiên chọn một góc khuất rồi ăn phần cơm của mình, trước mắt giống như xuất hiện một dáng người, Thương Mộ Nghiêm đừng động tác nhai cơm, mắt đen sâu thẳm nhìn lên.
Tịch Ngưng cúi đầu nhìn anh, ánh mắt quét qua di động đang phát sáng, cười nhạt hỏi:''Vậy là di động anh không bị hỏng đúng không? Em còn tưởng nó đã vào cửa hàng sửa chữa rồi nên anh mới không trả lời em.''
Thương Mộ Nghiêm cúi đầu tập trung vào phòng cơm của mình, Phó Giao Hi đem một khay đồ ăn vặt đến cho cô, Tịch Ngưng gật đầu dùng khẩu hình miệng nói cảm ơn anh ấy, Phó Giao Hi cười nhẹ, nhìn lại tấm lưng của Thương Mộ Nghiêm rồi xoay người rời đi.
Tịch Ngưng đặt khay đồ ăn xuống bàn, ngồi đối diện với anh. Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, ánh mắt hờ hững:''Rất rảnh à?''
Tịch Ngưng không đáp, nhìn phần gà rán trong khay đồ ăn thì rất vui vẻ mà tận hưởng món ăn ngon lành này, cũng không quên chuyển lại một số tiền mà Phó Giao Hi đã mua đồ ăn cho cô.
Thương Mộ Nghiêm nhìn hai gò má bị nhét toàn là đồ ăn của cô, ánh mắt khẽ quét đi nơi khác, hệt như một con thỏ con bị cho nhịn đói đã lâu, ăn tuy rất tao nhã nhưng mỗi miếng đều như đã muốn nuốt hết đồ ăn trong tay vào trong miệng.
Tịch Ngưng lúc này mới nhìn anh:''Anh cũng không trả lời tin nhắn của em, tại sao em phải trả lời câu hỏi của anh?''
Ánh mắt có chút bất mãn, nhưng đúng như Tịch Khương đã nói. Tịch Ngưng không lỗ mãn bộc phát sự nóng giận của mình, giọng nói cô rất dịu dàng, nghe giống như đang tra hỏi, lại giống như là đang tìm lại sự công bằng cho mình.
Thương Mộ Nghiêm lặng lẽ nhìn cô, quay đầu nhìn quanh nhà ăn một lượt. Có lẽ giọng nói cô có chút nộ khí nên khi nãy nói ra nghe rất rõ ràng, mọi người đều biết Nam thần ngành Kinh Tế, trong ba năm nay từ khi vào đại học cũng chưa từng thấy cô gái nào có dũng khí lớn như cô đây.
Ánh mắt của đám người đó có tò mò cũng có hiếu kì, thật sự muốn biết con gái chung bàn của anh là ai. Nhưng vì góc họ là góc khuất, vóc dáng anh lại che chắn hết người cô gái ngồi cùng bàn ăn, chỉ thấy mái tóc màu đỏ rượu như gà mổ thóc mà lúc ngẩng lúc cúi.
Tịch Ngưng cũng rất nhanh ăn phần đồ ăn của mình, cầm một ly nước pepsi rồi chạy đuổi theo anh.
Thương Mộ Nghiêm đi ra khu vườn ở phía sau toà nhà dạy học, nơi đó có một số bàn đá tự học ngoài trời, Thương Mộ Nghiêm chậm rãi đặt balo xuống, ngồi xuống rồi mở laptop ra.
Tịch Ngưng chỉ chiếc ghế đá tròn đơn đối diện anh:''Em có thể ngồi đây chứ?''
''Mai em mang sủi cảo cho anh, có được không ạ?'' Tịch Ngưng nghiêm túc nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm ánh mắt hờ hững, nghiêm nghị nói:''Tập trung học tập.''
Tịch Ngưng bĩu môi đem nhìn xuống mặt bàn:''Em từ nhỏ tới bây giờ có lúc nào không học chứ?''
''Anh Mộ Nghiêm, em chỉ ở lại đây đến hết tháng tám năm sau thôi. Nếu như có cơ hội thì em sẽ ở lại Trung Quốc luôn, anh có muốn không?''
Bên tai cô chỉ có âm thanh vang lên của bàn phím, Thương Mộ Nghiêm ánh mắt tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Lúc sau không nhịn được ánh mắt của cô mới từ màn hình nhìn lên gương mặt Tịch Ngưng, mày kiếm anh nheo lại, ánh mắt lộ ra chút khó hiểu:''Hỏi tôi làm cái gì? Tôi cũng không học thay em.''
Tịch Ngưng mỉm cười:''Nhưng em lại muốn anh là một phần trong lí do của em.''
Ngón tay anh ngay tức khắc cứng đờ, anh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Không ít sinh viên có nhìn về hướng này nhưng cũng rất nhanh đã lướt qua, cơn gió lạnh của tháng đông thổi vào càng làm cho thời tiết thêm chút buốt rét. Trên người anh chỉ mặc áo phông và áo khoác dáng dài giữ ấm, nhưng trên người cô chỉ mặc chiếc áo nỉ dài tay mùa đông, phía dưới là quần jean và đôi giày màu trắng. Mái tóc dài trong gió thổi tán loạn, một chút mát mẻ của làn gió lại có chút lạnh lẽo của mùa đông.
Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô:''Em thích điểm gì từ tôi? Gương mặt, Hay vóc dáng?''
Anh không cho rằng Tịch Ngưng thích anh về tài sản của Thương Gia, theo như lời Tịch Khương - anh trai cô nói thì cô chỉ mới về nước đúng có một tháng. Đêm hôm trước là đêm đầu tiên cô gặp anh, khi đó chắc chắn cô không biết gì về bối cảnh hay gia thế hiển hách của Thương Mộ Nghiêm, đến cả tên anh còn không biết thì làm sao có thể biết được gia cảnh anh cho được, cho nên cô thích anh chỉ có thể là từ bề ngoài mà thôi.
Tịch Ngưng cong môi cười:''Chẳng phải anh đã xem nhẹ những điều em làm sao?''
Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc cùng lạnh lẽo.
''Từ hành động, lời nói và đến cả cách nói chuyện. Em liền biết anh là người rất đàng hoàng.'' Tịch Ngưng nhẹ giọng nói.
Tịch Ngưng trầm tư ngẫm nghĩ, sau đó lại lắc đầu:''Em không biết nữa. Anh không nóng nảy lại rất trầm ổn điềm tĩnh, mỗi lời anh nói ra đều làm cho em rất ấn tượng. Ví dụ như anh không trêu hoa ghẹo nguyệt, lại rất ung dung tự tại. Em rất có hảo cảm với anh, anh cũng là người đầu tiên em thật sự có cảm giác an toàn.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm tối sầm:''Chỉ cần một người khác giống tôi, em liền sẽ thích?''
Tịch Ngưng lúng túng nhìn anh:''Em không biết, nhưng mà anh chính là người đầu tiên khiến em có cái khác.''
Tịch Ngưng ánh mắt trong sáng như có thể phản chiếu bóng hình anh, đơn thuần không có chút âm mưu gian xảo nào, cô thận trọng nói:''Chỉ cần anh không đuổi em đi, em có thể yên tĩnh ngồi cạnh không làm ảnh hưởng đến học tập của anh.''
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, cổ họng khan khốc đến khô rát, di chuyển một cách máy móc. Không biết là do điều gì tác động, Thương Mộ Nghiêm lại không thể cự tuyệt Tịch Ngưng.
Trong ánh mắt Tịch Ngưng, chính là sự chân thành cùng tình cảm bị đè nén.