Sau khi cô trở về nhà liền nằm xuống ngả lưng xuống giường, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn những câu hỏi…
Anh ghen sao? Ghen vì cô nhờ anh chàng cảnh sát đó?
Ghen sao…
Có đúng thật sự là anh ghen không? Hay là do cô tưởng tượng?
Còn nữa, rốt cuộc cô đã đồng ý cái gì?
Còn lúc nắm tay đó nữa.
Cô có thể cảm nhận được là Thương Mộ Nghiêm khi đó anh không hề có ý đẩy cô ra, có lẽ vì ôm cánh tay anh quá mỏi, trong vô thức cô đã buông xuống nhưng lại trùng hợp mà buông xuống ngay bàn tay anh, khoảng khắc đó cô không nhận ra, nhưng đến lúc anh vuốt ve lấy mu bàn tay và lòng bàn tay cô, động tác lại ôn nhu ấy lại làm cô giật mình
Sau hôm nay cô có thể chắc chắn bản thân chưa từng hứa sẽ giữ khoảng cách với anh vào tối hôm đó.
Nếu cô thật sự hứa thì anh đã tránh né cô rồi chứ không phải sẽ đồng ý mà chở cô đi ăn.
Lại còn…cái thái độ khó chịu khi biết cô quen biết người đàn ông khác đó…
Mùi giấm cực kì chua.
Reng reng reng…
Tiếng chuông di dộng làm cô định thần lại, nhắm mắt mà phiền não xoa xoa mi tâm mình, nhìn xuống di động.
Cuộc gọi đến từ WeChat.
Cô nhìn xuống màn hình di động, còn nghĩ là Thương Mộ Nghiêm, nhưng không. Là thầy Lý, Thầy chủ nhiệm cô.
Tịch Ngưng có thể đoán được nguyên nhân của cuộc gọi này, không nhanh không chậm đã kết nối cuộc gọi với thầy Lý.
Giọng thầy Lý nhẹ nhàng vang ở đầu giây bên kia.
Sáng hôm sau, ở trường học chuyện của cô đã bàn tán đi rất xa, việc Ngô Ái hãm hại ghép mặt bạn bè truyền tới tận mấy ngôi trường khác ở gần khu vực đó. Họ truyền tay nhau mà thảo luận mọi nơi, muốn tìm kiếm thông tin về tấm ảnh đó cuối cùng lại thất vọng não nề, lòng tò mò như ăn mòn tâm trí con người, từ nhà ăn đến học phòng đều sẽ nghe phong phanh về việc này.
Đương nhiên mấy lời đồn đó còn thảo luận trên cả diễn đàn của trường, Tịch Ngưng cũng có xem qua, chỉ là cô không quá tâm mấy tới tin đồn đó, vẫn lạnh nhạt mà xem như không có chuyện gì.
Sự việc nổi lên như cháy rừng này bắt nguồn từ việc Tịch Ngưng luôn là Thủ Khoa trên bảng xếp hạng, dù họ không muốn biết cô thì cũng ít nhất thấy ảnh cô trên bảng đỏ trường một lần.
Cô có nhan sắc tuyệt phẩm, từng đường nét vừa dịu dàng mềm mại lại có một chút sắc sảo và quyến rũ.
Sự việc ấy cứ thế cứ ồn ào trong một tuần liền, cho đến khi ngày thi cuối năm học gần bắt đầu thì sự việc mới chìm xuống.
Ngô Ái được thông báo trước toàn trường là đã nghỉ học, sau đó lại không nghe thấy có chút tâm hơi tung tích gì nữa
Sau khi kì thi cuối năm học kết thúc thì cô đã bắt đầu ôn luyện ở trung tâm.
Cuộc thi IBO càng lúc càng đến gần, mới đó mà mọi thủ tục đăng kí dự thi đều đã được làm xong. Tịch Ngưng và một đàn anh khác trường nữa sẽ đại diện nước đi thi, có cả người của sở đào tạo và giáo dục đi cùng họ bay ra nước ngoài tham gia cuộc thi cấp quốc tế lần này.
Nhắc tới Thương Mộ Nghiêm mới nhớ, giống như cô và anh đổi vị trí vậy. Anh bắt đầu làm những điều mà cô luôn làm trước đây, đã chủ động nhắn tin và chúc cô buổi sáng cũng như chúc cô buổi tối ngủ ngon.
Gần đây cô được giao khá nhiều bài tập để đánh giá năng lực, những lúc nghiêm túc thi đấu thế này cô rất ít khi cầm di động, hầu như đều để di động ở trạng thái tập trung, muốn gọi cho cô cũng không gọi được.
Ngồi năm tiếng trên bàn học sau một ngày ngồi trên trường, cổ và mông cô bắt đầu không được thoái mái. Vừa làm xong một bài tập liền nằm úp lên giường, cảm nhận mùi thơm và sự mềm mại của chiếc giường, lại nhớ tới Thương Mộ Nghiêm. Mở di động lên.
[Ăn tối chưa?]
Đã gửi được hai tiếng trước. Cô xem đồng hồ đã gần nửa đêm, hơi chần chừ không biết nên nhắn lại cho anh không.
Một tin nhắn khác lại hiện lên [Vẫn chưa ngủ sao?]
Tịch Ngưng vốn đang định nhắn cho anh, thấy thế liền trả lời:[Em chuẩn bị ngủ]
Thương Mộ Nghiêm bên kia vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, giấy tờ tuy nhiều những được anh sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, trên bàn có hai máy tính. Một cái có kí hiệu công nghệ phức tạp, một cái là thị trường chứng khoán ngày hôm nay, theo nhưng đánh giá của anh thì chứng khoán hôm nay tăng cao hơn hôm qua một chút, trên bàn là những tài liệu và hợp đồng rất quan trọng trong công ty, gương mặt anh vẫn là nét trầm ổn, đâu đó lại xuất hiện một khí chất cao quý lạnh lùng của người đàn ông chín chắn thành công, trên người anh mặc một bộ đồ ngủ dài tay, nhưng phần vai săn chắc vẫn mơ hồ có thể nhìn ra được cơ bắp ở bên trong.
Khi nghe được tiếng thông báo di động anh có hơi bất ngờ, anh biết bây giờ cô đang lo cho kì thi của mình, có hôm Tịch Ngưng vì quá tập trung mà không chú ý đến giờ giấc sinh hoạt của mình, rảnh giờ nào cô sẽ trả lời giờ đó.
Có hôm, ba giờ sáng Tịch Ngưng vẫn trả lời anh.
Trên màn hình là dòng tin nhắn:[Em chuẩn bị ngủ]
Thương Môi Nghiêm:[Ừm]
[Bao giờ em tham gia cuộc thi]
Tịch Ngưng:[Ngày mốt, em đến Thuỵ Điển tham gia cuộc thi.]
Thương Mộ Nghiêm trầm tư một lúc, nhắn
[Ngày mốt anh tham gia cuộc họp quốc tế]
Tịch Ngưng bên kia khó hiểu chớp mắt nhìn màn hình, có chút không rõ ràng với lời anh nói.
Anh bổ sung thêm:[Có lẽ sẽ không đến Thuỵ Điển xem em được. Anh họp nguyên ngày]
Tịch Ngưng không nhịn được mà phì cười một cái.
Lại bắt đầu giở thói trêu ghẹo:[ A Nghiêm thật đáng yêu ~]
Cô tiếp tục gửi tin nhắn thứ hai đến.
[Thật ra em không cần ai đến cả. Tịch Khương cũng muốn đi nhưng em cảm thấy không cần thiết. Các anh đi sẽ khiến em sinh ra sự hồi hợp và căng thẳng]