Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 27: Tặng hoa



p class="watch-page-fiction-content">Hôm nay trời nắng nhạt, ánh sáng nhẹ chiếu vào khuôn mặt tròn khiến bừng sáng. Cô đang đi cà phê với Ninh Tuyết. Cô không thể từ chối dù gì cũng chung một gia đình nếu cô cứ khoảng cách với Ninh Tuyết thì không hay cho lắm. Cô ta cứ luyên thuyên mãi về diễn viên, cô ta có ước mơ làm diễn viên và công ty của nhà Thái Huy cũng đầu tư về giải trí nên cô ta ôm mộng nhiều hơn. Từ ngày gặp cô anh luôn đến tìm cô, Ninh Tuyết thấy vậy liền dùng cơ hội trao đổi phương thức liên lạc với anh để giúp anh theo đuổi cô nhưng thật ra là để cô ta trò chuyện cũng như có việc gặp anh nhiều hơn.

Ngồi đó một lát thì có xe hơi Mercedes trắng trước quán cà phê, người đàn ông bước xuống xe với bộ Âu phục đen khiến bao cok gái muốn có được anh. Mấy cô gái xung quanh trầm trồ, cô chẳng để ý những chuyện đó tiếp tục công việc của mình. Ninh Tuyết thấy vậy liền đi lại khoác tay anh nói dịu dàng: “Thái Huy anh để hai chị em em đợi lâu đấy”



Anh cười nói: “À anh có việc nên đến trễ mong hai em tha thứ”



Cô nghe tiếng mới ngẩng đầu lên thầm nghĩ thì ra nảy giờ ồn ào là do anh ta. Anh thấy cô nhìn mình liền vội nói: “Ninb Tuyết gọi anh đến đây đi cùng các em”



Cô cũng không bất ngờ về việc này, uống một ngụm trà cho nhuận cổ họng, không nhanh không chậm đáp: “Hoàng thiếu muốn đi đâu chẳng được”



Cô quay lại tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình mà không quan tâm đến hai người đó. Anh kéo ghế ngồi kế bên cô, đưa tay chống cằm nhìn cô ánh mắt say mê. Một lúc sau, cô cảm thấy khó chịu khi bị nhìn trầm trầm, cô khẽ nhíu mày nhắc nhở: “Hoàng thiếu nên thu lại ánh mắt mình đi”



Ninh Tuyết chứng kiến cảnh đó cô cùng tức giận nếu có thể cô ta đã đi lại đánh cô tại chỗ rồi. Cô ta cười nhẹ nhàng nói: “Hay chúng ta đi mua sắm đi”



Cô cũng cầm túi đứng dậy, anh thấy vậy chạy ra mở của ghế phụ cho cô.



Cô liếc nhẹ sang ghế phụ lãnh đạm nói: “Tôi không quan ngồi ghế phụ người khác”. Nói rồi cô mở cửa sau ngồi vào, dù Ninh Tuyết rất muốn ngồi chiếc ghế đó nhưng thấy cô ngồi phía sau cũng đành ngồi theo



Đi đến mua sắm cô nhìn một lượt xem có thứ mình thích không. Anh nghĩ thầm trong lòng con gái rất thích mua sắm đây là lúc mình ghi điểm. Thấy anh nhân viên lại chào hỏi: “Chào Hoàng thiếu không biết giúp gì được cho anh”



“Hôm nay hai cô ấy mua gì thì tính tiền cho tôi hết”



Ninh Tuyết nghe vậy chạy lại ôm tay anh nũng nịu: “Cảm ơn anh nhiều nha”



Cô nghe thấy cũng không nói gì tiếp tục xem đồ. Anh đi lại phía cô thấy cô đang xem cái váy đen: “Em thích nó à em mua đi anh tính tiền”



Anh vừa nói xong cô không còn xem nữa liền đi đến chỗ khác. Anh vẫn đi theo hai cô xem hai cô thích gì liền mua. Ninh Tuyết mua hai bộ váy màu Hồng nhạt nghĩ nếu sau này cô làm Hoàng thiếu phu nhân thì không chỉ có hai mà còn rất nhiều. Cô thì chẳng chọn được bộ váy nào không phải vì cô không thích các mẫu này mà là cô không muốn người khác mua. Anh đi lại đưa nước cho hai cô. Cô cầm lấy rồi uống anh thấy cô đã nhận đồ của mình nên rất vui. Anh tươi cười rạng rỡ ngồi xuống, cô cũng chẳng để ý uống nước mình.



Ninh Tuyết chạy lại ngồi kế anh ôm tay anh nói: “Cảm ơn anh vì đã đi chơi cùng hai chị em em”





“Có gì đâu đi với hai cô gái xinh đẹp là vinh hạnh của anh mà”



Nhìn vào ai cũng nghĩ họ là một cặp, nhân viên bàn tán xôn xao. Cô cũng không để ý, ngược lại Ninh Tuyết lại cảm thấy rất vui thể hiện đầy ra mặt.



Cô ra về. Cô và cô ta đi trước anh đi lại nói nhân viên: “Những bộ đồ cô gái hồi nảy xem đều gói lại chuyển đến địa chỉ này”. Nói xong anh đưa thẻ cho nhân viên quẹt rồi mình đj ra xe. Tới nơi cô mở cửa xuống xe, lịch sự nên cô gật nhẹ: “Cảm ơn”



Tối đến mọi người ngồi nói chuyện, cô đi xuống thấy dưới sàn nhà là những thùng quà to nhỏ đóng gói tỉ mỉ. Cô đi lại ghế ngồi xuống, mẹ cô thấy cô chẳng xem những thùng đó là gì liên quay sang hỏi cô: “Con với Thái Huy là gì?”



Cô cầm ly nước lọc lên uống rồi nhẹ giọng nói: “Bình thường”. Nói là người lạ cũng không đúng nói là bạn thì càng không đúng hơn.



“Bình thường mà người ta mang quà đến cho con nhiều như vậy?”



“Con không có ý gì với người ta à?”



Cô dứt khoác trả lời: “Dạ không”



Ba cô thấy cô trả kìa nhanh không cần suy nghĩ liền nói mẹ cô: “Đau phải bà không biết tính con gái à”



Chị cô nhìn cô rồi đưa mắt nhìn mấy thùng quà: “Không mở ra xem à”



Cô liếc nhìn mấy thùng quà, nhàn nhạt nói: “Khoing vừa sao phải xem”



Chị coi nghe vậy cũng không nói gì chỉ biết lắc đầu trước suy nghĩ của em mình. Điện thoại cô có tin nhắn đến, cô mở lên xem là dòng chữ “Anh theo đuổi em” không ai khác là Thái Huy. Cô khẽ nhíu mày không biết anh ta đang nghĩ gì.



Sáng lấy xe đến công ty vừa mới ra cổng có người đi đến, gật đầu cung kính chào: “Xin chào tiểu thư tôi bên nhân viên giao hoa có người tặng hoa cho cô”



Cô mở cửa bước xuống xe cầm viết kí nhận hoa rồi lấy thiệp trên hoa mở ra xem là ai. “Chúc em buổi sáng tốt lành”. Cô vừa đọc xong liền vứt hoa vào sọt rác gần đó rồi vào xe lấy đồ