Ngô Song Song lộ ra nụ cười khinh miệt, trên mặt lại tràn đầy ý đáng tiếc, mày đẹp nhíu lại buồn sầu nói: "An Đóa cô đừng vội cự tuyệt, cô xem ban ngày cô ở chỗ này lãng phí thời gian, không bằng đi chụp tạp chí, huống chi cô hiện tại không ở dưới tay anh Hồ, về sau chỉ sợ cơ hội chụp tạp chí.." Lời còn chưa nói xong, cô ta vội che miệng: "Xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng tôi nghe nói người đại diện hiện tại của cô chính là.."
"Tôi không cần cô tới xen vào việc người khác, nếu nhàn rỗi không bằng thử vai trước đi, cũng miễn cho mọi người phải chờ cô." Bỗng nhiên phía sau Ngô Song Song vang lên âm thanh lạnh như băng của Phượng Phi, gương mặt tươi cười dối trá của cô ta tức khắc bị làm cho cứng đờ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ buồn bực, há mồm liền muốn đánh trả, Hồ Phong vẫn luôn không nói chuyện lúc này lại đột nhiên ho khan một tiếng, xen mồm nói: "Không thể nói như vậy, Song Song không phải đang quan tâm bạn học sao, nếu các cô thấy chướng mắt không cần, Song Song em cũng đừng xen vào chuyện người khác, miễn cho hảo tâm bị xem là lòng lang dạ thú. Còn có việc quan trọng, chúng ta đi vào thử vai trước."
Sắc mặt Ngô Song Song thay đổi vài phần, sĩ diện cô ta từ trước giờ như thế nào, nay trước mặt mọi người bị châm chọc như vậy, khiến cô ta phải nhịn, không nói được gì, lại thấy Hồ Phong mịt mờ đưa mắt ra hiệu, cô ta lúc này mới thở sâu đè nặng lửa giận đi nhanh về phía phòng thử vai.
"Lo sợ cái gì, kỹ thuật diễn của cô ta chẳng lẽ em không rõ sao? Chờ lát nữa cô ta đi vào thử vai, là lần đầu tiên diễn xuất, em ở đây làm loạn cái gì?" Bước nhanh về phía trước, Hồ Phong đè thấp giọng nhắc nhở nói.
Ngô Song Song dâng lên lửa giận cứng lại, quay đầu lại liếc nhìn An Đóa một cái, siết tay thành nắm đấm, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta sáng quắc đau đớn, hô hấp một chút nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng: "Em đã biết, chờ lát nữa em sẽ khiến cô ta nếm mùi đau khổ!"
Nhìn theo đoàn người của Ngô Song Song vào phòng thử vai, Phượng Phi mới thu hồi ánh mắt nhíu mày nói: "Tôi mới vừa nhận được tin tức, Ngô Song Song điều động nội bộ lấy vai diễn nữ số 3, căn bản muốn nhắc nhở cô.." Những lời sau còn chưa kịp nói, An Đóa đã tự động hiểu được, kết quả chưa kịp tiếp tục nhắc nhở, đã gặp được Ngô Song Song tính tình xà tinh hận không thể xé nát cô.
Đảo qua khuôn mặt hơi âm trầm của An Đóa, giọng nói của Phượng Phi ngừng lại mới nói tiếp: "Lần thử vai này bỏ đi, tôi tìm cơ hội khác cho cô." Nếu về sau vào cùng một đoàn phim, tính tình Ngô Song Song não tàn, không biết sắp tới còn sẽ nháo ra chuyện gì, đến lúc đó khẳng định sự nghiệp phát triển của cô ấy dành cho An Đóa, thế nào cũng có ảnh hưởng về sau. Còn cơ hội lần này không có thì lần sau sẽ có.
"Không!" Bên tai truyền đến giọng An Đóa cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, Phượng Phi kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy An Đóa mím chặt môi, cặp mắt thường ngày mang theo ý cười nhợt nhạt, trong con ngươi sáng quắc, tràn đầy gào thét cùng lửa giận, nhìn chằm chằm cô ấy ha hả cười lạnh hai tiếng hạ giọng bỗng dưng hỏi ngược lại: "Biết biện pháp đối phó hữu hiệu với loại tiện nhân này là gì không?"
Cho rằng An Đóa đã tức điên rồi mày của Phượng Phi nhăn lại, vừa định khuyên giải vài câu thấy được con ngươi mù sương xinh đẹp của An Đóa cong lên, môi hồng hơi phun ra mấy chữ ác ý: "Chính là đem gương mặt kia của cô ta tàn nhẫn! Tàn nhẫn! Rạch! Nát!"
Nói xong cô xoay đầu, không cự tuyệt nhìn về phía Phượng Phi, con ngươi đào hoa trợn tròn: "Trước kia tôi đã nói rồi, tôi cũng không có tính cách bị người khác vả mặt còn đưa mặt ra cho người ta, người khác ức hiếp trên đầu tôi mà còn lấn tới, tôi lại nhịn thì chỉ sợ chẳng may sẽ tu luyện thành Ninja rùa mất!"
Ninja rùa?
Khoé môi Phượng Phi nhịn không được run rẩy một chút, nhìn biểu cảm tức giận đến hai mắt đều sắp bốc hỏa của An Đóa, đột nhiên phát hiện lúc trước khi đi thử vai cô ấy không có hiểu biết gì về An Đóa, cô gái này ngoại trừ tự tin và có thiên phú về những thứ khác, thật ra bản chất cũng không hề xấu.
Nghĩ như vậy, cô ấy ho nhẹ một tiếng, ngữ khí cũng nhẹ đi: "Tùy cô đi, chính mình nắm chắc đúng mực, nhưng nhớ đừng quá sức." Dừng một chút, nghĩ đến tên Hồ Phong ghê tởm kia, giữa môi cũng nhịn không được tràn ra một nụ cười lạnh: "Quên nói với cô, tôi cũng không phải người dễ chịu ức hiếp!"
Lời vừa nói ra, An Đóa hơi có quái dị nhìn về phía cô ấy. Bốn mắt nhìn nhau tức khắc lửa giận bừng lên văng khắp nơi, An Đóa tiếp thu tín hiệu trong lúc nhất thời hứng thú ngẩng cao lên. Đây là lần đầu tiên cô cùng người đại diện của mình tìm được điểm chung, những điểm chung này tuy rằng không phải bắt nguồn từ công việc, mà là ở chỗ muốn xé nát những người khác cản trở đường sự nghiệp của mình.
Lúc này, cánh cửa phòng thử vai mở rộng ra, nhân viên công tác hét lớn: "121 đến 130, chuẩn bị thử vai."
An Đóa nghiêng tai vừa nghe thấy, nhìn nhìn bảng số 125 của mình, xưa nay trong lòng chưa từng dâng lên cảm giác phải hoàn thành thật tốt việc gì, bước tới phía Phượng Phi cong môi cười, tự tin mà thanh thoát, trong mắt tràn đầy kiên quyết, gợi lên đôi môi đỏ giống như nữ vương ra trận cười, dứt khoát nói: "Chờ tin tốt của tôi."
Cô trước kia đã chìm nổi nhiều năm trong giới giải trí tâm trạng cũng đã bình tĩnh, cuối cùng bị con xà tinh Ngô Song Song này khơi lửa giận, từ khi nào An Đóa cô lại bị loại người không đáng để tâm này ức hiếp, không mạnh tay vả mặt bôm bốp trở về chẳng phải thực xin lỗi việc cho mình sống lại một lần nữa?
Cô dẫm lên lửa giận bước chân tới phòng thử vai, lòng tràn ngập khí thế hùng hồn căn bản không suy nghĩ gì về tính tình lúc này và lúc trước khi trọng sinh khác nhau của cô như thế nào, so với việc cô như nữ vương tiến đến ngạo nghễ lúc đó thì hiện giờ cô càng giống một cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi đầu.
An Đóa hít sâu rồi thở nhẹ ra, biểu tình miễn cưỡng mỉm cười, đi theo nhân viên công tác vào, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh ủy khuất của Ngô Song Song truyền vào trong tai: "Đạo diễn Vương, những điều tôi nói đều là sự thật, nếu ngài không tin chờ lát nữa nhìn xem thì sẽ biết."
Nói xong mắt cô ta đảo qua cửa, nhìn thấy An Đóa hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "A, người tôi nói đứng ở đằng kia, nếu ngài không tin chờ lát nữa nhìn sẽ biết."
Tiếng nói vừa dứt, An Đóa liền nhận thấy trong phòng thử vai có những ánh mắt dò xét dừng trên người mình, trần trụi đánh giá. Kinh thường, nghi ngờ, tò mò không thấy làm lạ thể hiện trong ánh mắt của những người ở đây.
Trong lòng An Đóa nhảy dựng, ánh mắt dồn về phía mọi người, lại lần nữa dừng ở khuôn mặt đang mỉm cười vô tội của Ngô Song Song, trong lòng hơi hơi trầm xuống, làm sao mà không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giám khảo Tịch ngồi ở giữa, ước chừng đã ngoài năm mươi trông đầy nghiêm nghị và thận trọng. Đạo diễn Vương nhìn cô một cái, Ngô Song Song đã nói gì trước đó, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia trong tức khắc hắt nước bẩn hai chữ "bình hoa" cho An Đóa, ông ấy nhăn mày lại: "Cô có biết diễn hay không? Nếu không thì đừng có ở đây lãng phí thời gian!"
Đối với một đạo diễn chuyên nghiệp mà nói, mang một diễn viên "bình hoa" tới thử vai chỉ làm lãng phí thời gian của ông ấy, huống chi sáng sớm buổi thử vai đã có hơn trăm người, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có lửa giận, thời khắc này bị Ngô Song Song lấy An Đóa mang ra chọc tức, hiển nhiên thành nơi trút giận của ông ấy.
Căn phòng thử vai rộng lớn lúc này yên tĩnh tới nỗi một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe được, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn trên người cô.