Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Chương 83



Bạch Lưu nhíu nhíu lông mày, môi mỏng khẽ mở: "Tôi tự có sắp xếp, cậu đã đồng ý rồi thì ký hợp đồng thôi."

"Được." Phong Cảnh Ngu cười ha ha, nhướn mày, ánh mắt lộ ý cười: "Cậu chẳng lẽ còn sợ tôi nửa đường bỏ trốn, ai, tôi nói trắng ra chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, cậu xem tôi là cái loại người này sao?"

"Chính vì chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, cho nên ký hợp đồng trước mới yên tâm." Mặt Bạch Lưu thanh lãnh không đổi sắc đáp.

Một đường thuận lợi tới nhà ăn, An Đóa vào ghế lô rồi mới gỡ mũ, kính râm cùng khẩu trang xuống, ngồi xuống đem thực đơn đưa cho An Hành: "Muốn ăn cái gì thì em tự gọi đi." Sau đó ngẩng đầu nhìn người phục vụ đang sửng sốt đến ngây người khẽ cười nói: "Xin chào, làm ơn cho tôi một ấm trà hoa cúc trước." Cô hiện tại cần uống cốc trà cho nhuận họng, miễn cho cơm còn không có ăn đã bị An Hành tức chết rồi.

Chị em hai người rất nhiều thời điểm không hiểu nhau nhưng cố tình có chút thời điểm lại chung một suy nghĩ. An Hành cúi mắt nhìn thực đơn, nghiến răng nghiến lợi hừ mạnh vài tiếng, cậu quyết định không thèm gọi món ngon, tức chết An Đóa!

"Chị, chị là An Đóa sao?" Nữ phục vụ kích động đến líu cả lưỡi, lắp ba lắp bắp hỏi.

"Đúng vậy." An Đóa ngước mắt cười, bàn tay ôm lấy khuôn mặt trái xoan, hai mắt long lanh, làm cho nữ phục vụ kích động cuống quýt: ".. Chào chị, em là fans của chị, em nhìn ảnh chụp chị trên mạng thật là xinh đẹp, a a a.. không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy người thực ở đây, có thể ký tên cho em được không?"

"Đương nhiên có thể." An Đóa nhận quyển sổ người phục vụ đưa, giơ tay ký tên, theo thói quen nét bút cuối cùng vẽ một bông hoa, sau đó đưa cho người phục vụ, chớp mắt nhẹ cười: "Có thể nhờ em một chút, việc chị ngồi đây ăn cơm đừng đăng lên mạng được không, thật vất vả có chút thời gian nghỉ ngơi có thể cùng ăn cơm với em trai, cho nên chị không muốn bị người khác quấy rầy."

"Vâng ạ!" Nữ phục vụ nâng niu cầm quyển sổ không ngừng gật đầu bảo đảm: "Chị yên tâm, vừa rồi chị vào đây đeo khẩu trang kính râm không ai nhận ra, chờ lát nữa cũng là em phục vụ ghế lô này, sẽ không để cho người khác biết."

An Đóa tươi cười càng tăng lên, thành khẩn nói lời cảm tạ, lại nghe thấy đối diện truyền đến một tiếng không nặng không nhẹ hừ, An Đóa liếc mắt một cái, ý cười dạt dào hỏi: "Đồ ăn đã chọn xong chưa?"

"Không.." An Hành cố ý chống đối, nhưng ngẩng đầu nhìn An Đóa vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, tức khắc lông tơ dựng đứng, nuốt nuốt nước miếng nỗ lực bảo trì vẻ mặt lãnh khốc vô tình, hừ lạnh một tiếng cao giọng nói: "Chọn xong rồi."

"Vậy là tốt rồi." An Đóa gật đầu: "Em nói với cô ấy đi."

Chờ người phục vụ ra ngoài, An Đóa trên mặt tươi cười liền dần dần biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, An Hành hừ lạnh một tiếng cúi đầu tiếp tục chơi game, ghế lô không khí có chút quỷ dị lành lạnh, rõ ràng là hai chị em ruột, nhưng không có người ngoài tác động, lại càng thêm khó có thể ở chung, đây là cách ở chung của hai chị em An Đóa An Hành từ trước đến giờ.

17-18 tuổi trong một đêm mất đi cha mẹ, cô gái lại muốn tham gia kỳ thi quan trọng nhất - Thi đại học, lại hiếu thắng chịu đựng đau khổ sắp xếp hậu sự cho cha mẹ, còn muốn dạy dỗ người em trai không chung chí hướng, nghĩ cũng nghĩ không ra cô lấy đâu ra nhiều tinh lực như thế. Chờ thi đại học xong xuôi, cô vẫn hy vọng có thể cùng em trai ngồi lại nghiêm túc trao đổi, lại phát hiện rằng hai người qua thời gian ngăn cách đã sâu nay lại càng sâu.

An Đóa mờ mịt nhớ lại từng đoạn hồi ức, bất tri bất giác cảm thấy lực bất tòng tâm, giờ này khắc này cô thật sự có chút không biết như thế nào đối mặt với thời kỳ phản nghịch của em trai. Cô day day ấn đường, nhìn chằm chằm đầu tóc khuyên tai chói mắt kia của An Hành, càng cảm thấy lòng tràn đầy mỏi mệt. Không khí căng thẳng mãi đến khi người phục vụ đưa đồ ăn vào mới có xu hướng giảm bớt.

Tươi cười ôn tồn từ chối người phục vụ phục vụ, khi cửa phòng đóng lại An Đóa cầm lấy chiếc đũa nói: "Ăn cơm trước." Mặt khác chuyện này chờ lát nữa lại tính!

An Hành bĩu môi khinh thường, nắm lên chiếc đũa soàn soạt ăn cơm, trong lúc cố tình gây khó chịu cho An Đóa, chiếc đũa đem mâm gõ đến loảng xoảng loảng xoảng, bắt bẻ kẹp lên một miếng thịt vịt om hạt dẻ, cố ý ghét bỏ ném vào thùng rác dưới bàn: "Đây là cái thứ gì, cũng là để cho người ăn?"

Đang ăn thịt vịt hạt dẻ, An Đóa thở dài buông đũa uống một hớp lớn trà hoa cúc, trong lúc ăn cơm - cô nhịn!

Thấy An Đóa không để ý tới mình, An Hành trợn mắt cướp ngọn rau trong đũa của An Đóa ăn sạch. Thấy An Đóa lạnh mặt nhìn mình, cậu không hề có thành ý vô tội nhún vai: "Em không cố ý."

Thật vất vả một lần nữa uống ngụm trà hoa cúc, vì khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, cô lại nhịn!

Cướp được miếng rau của An Đóa, An Hành phá lệ cười đắc ý, khoái chí giống như đang được ăn bào ngư vi cá vậy. Thấy An Đóa đang chuẩn bị múc canh, cậu ta lập tức lại muốn ngăn cản, vốn dĩ chỉ là muốn tranh lấy cái muỗng của cô, không ngờ một chút sơ sẩy làm đổ muỗng canh nóng lên tay, khiến cho An Đóa đau đến suýt xoa thu tay lại. An Hành sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng dậy xem: "Chị.."

Lời nói còn chưa nói xong, liên tục ba lần khiến An Đóa không thể nhịn nữa, nghiêm mặt trầm xuống nói: "Em cố ý đúng không?"

"Em.." An Hành ấp úng, rồi lại cứng đầu nói: "Em là cố ý thì làm sao? Chị không thích thì đừng ăn cơm với em."

"Em nghĩ là chị thích à?" An Đóa rút khăn giấy lau nước canh trên tay, Nhưng cảm giác nóng rát kia lau mãi vẫn không hết, cùng với bực bội tích tụ dồn nén trong lòng khiến cô tức phát điên: "Nếu không phải em chọc phá khiến cho trường học gọi điện thoại cho chị, em nghĩ là chị bằng lòng dành thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi đến trường giải quyết hậu quả cho em, nghe người ta mắng?"

An Hành cũng cười lạnh, buột miệng nói: "Còn ai không biết chị đi, chị nếu mà không đến có khi mọi việc còn không phiền phức như vậy, giờ thì hay rồi, em thôi học rồi chị vui chưa? Em thừa biết chị chẳng có ý tốt gì đâu, trước kia ở trước mặt ba mẹ thì giả vờ đoan trang để chèn ép em, hiện tại ba mẹ không còn thì chị cứ lộ bộ mặt thật ra đi, em giờ thôi học không có tiền đồ, vừa ý chị chưa?"

Vừa mới dứt lời, An Hành liền nhìn vẻ mặt đột nhiên biến đổi của An Đóa phía bên kia, nhưng vẫn cứng đầu tỏ vẻ không phục, ưỡn thẳng sống lưng đứng nhìn cô.

"Em!" An Đóa dừng động tác chà lau mu bàn tay, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn An Hành, cô quả thực không nghĩ tới em trai lại nghĩ về mình như vậy. Trong lúc nhất thời đầu đau đến muốn nổ tung, hít thở sâu đè nén phẫn nộ cùng tức giận, đem mũ, kính râm, khẩu trang đeo lên bước nhanh đi, cửa ghế lô bị cô tức giận đạp văng ra.