" Em còn yêu anh không? à không em có yêu anh như lúc trước không?".
" E trước giờ vẫn như vậy vẫn luôn yêu anh, sao anh lại hỏi vậy?".
" Do anh lo lắng quá mức dẫn đến sợ hãi thôi, em nói vậy là anh yên tâm rồi, nào chúng ta dậy ăn trưa thôi".
Sau khi ăn trưa xong Thiên Minh lại bế Giai Mẫn quay lại giường ôm ấp cô, đối với anh Giai Mẫn là báu vật quý giá là báu vật mà chỉ mình anh sỡ hữu ngoài anh ra thì không ai được phép đụng vào.
Thiên Minh à chúng ta về lại công ty làm đi, chúng ta bỏ bê cũng lâu rồi"
" Được mai nhé, nghe em hết, anh cho người sắp xếp hết rồi"
" Vâng anh"
" Giai Mẫn à!, anh lại muốn em nữa rồi, anh lại khát, cho anh nữa nhé, anh chịu không nổi..." Thiên Minh rúc đầu vào cổ Giai Mẫn mà rên rỉ.
Sau tiếng " Được" này của Giai Mẫn, Thiên Minh hôn lấy đôi môi sau đó chui rút mặt mình vào hai chân của cô, thêm một trận hoan ái kịch liệt lại bắt đầu, cả hai cơ thể quấng lấy nhau không kẽ hở nhỏ, môi lưỡi Thiên Minh lướt khắp nơi trên cơ thể Giai Mẫn, từng âm thanh rên rỉ nỉ non của cả hai vang khắp phòng. Họ cứ thế đến chiều tà, ăn cơm rồi lại tiếp tục.
____
Tại tập đoàn Cao Thị, phòng tổng giám đốc.
" Thưa anh, chúng tôi đã tìm ra người vẽ bức tranh năm đó, đó là một họa sĩ ngoài 60 tuổi, ông ta vẽ bức tranh đó cách đây khoảng hơn 17 năm, tôi đã liên hệ mua lại rồi".
" Đâu? tôi muốn xem trực tiếp nó".
Trợ lý lấy ra một bức tranh đã cũ kĩ, đây là tranh tồn kho lâu năm của một họa sĩ lớn tuổi, do ông sắp giải nghệ đi nước ngoài nên đã rao tặng tất cả sản phẩm của đời mình cho hội triển lãm tranh, trong một lần lướt wed Thiên Lượng đã nhìn thấy bức tranh đó, liếc mắt anh đã nhận ra trong tranh đó là anh và Giai Mẫn 17 năm về trước.
Trong tranh Giai Mẫn còn là học sinh tiểu học, Thiên Lượng 17 tuổi, Giai Mẫn ngồi trên ghế mang theo giày cho Giai Mẫn, còn cô thì đưa tay sờ mũ của anh, lúc đó anh đang đeo khẩu trang.
Vào khoảng 17 năm trước Giai Mẫn vừa mất ba, bị mẹ la mắng cô đi lang thang ngoài đường, lúc này gặp phải Thiên Lượng đi moto, vì sang đường không chú ý nên Thiên Lượng suýt chút đâm phải cô, rất may anh né kịp nhưng xe bị hư hỏng nặng, Giai Mẫn có xin lỗi nhưng đỗi lại bị Thiên Lượng quát đuổi đi, sau đó anh để xe tại một tiệm sữa xe và đi bộ đến băng nhóm xã hội đen của mình ( Thiên Lượng ra đời năm 15 tuổi, bôn ba khắp nơi nhưng trước năm 20 tuổi anh bị lão già Cao ép về vài lần trong năm).
Sau khi đi bộ đến hội nhóm Thiên Lượng lao vào sòng bài, còn Giai Mẫn vẫn tiếp tục lang thang, Thiên Lượng bị chơi xấu dẫn đến thua, anh đứng lên cự cãi rồi nhóm người lao vào đánh nhau, nhưng một người khó bì được sáu người Thiên Lượng yếu thế, lúc này Giai Mẫn ở bên ngoài chứng kiến cô lấy ra một chiếc còi được thầy thể dục tặng để thổi.
Đám người đó nghe tưởng cảnh sát nên thi nhau bỏ chạy.
" Anh à, không có cảnh sát đâu"
Thiên Lượng quay lại thấy Giai Mẫn đang cầm trên tay chiếc còi, biết cô cứu mình nên anh lại cảm ơn.
" Cảm ơn nhóc".
" Em chỉ muốn thay lời xin lỗi lúc chiều em gây tai nạn cho anh".
Thiên Lượng xoa đầu Giai Mẫn " Thôi bỏ qua đi, mà sao giờ này nhóc lang thang ở đây ba mẹ nhóc đâu".
" Em giận nên bỏ nhà đi thôi, giờ quên đường về rồi".
" Để anh đưa nhóc về".
Thiên Lượng đi trước Giai Mẫn lếch theo sau, giày bị hỏng nên cứ đi lệch bệch chậm chạp, đi một quảng xa Thiên Lượng có hỏi " Nhà nhóc ở đâu?"
Không khí im lặng Thiên Lượng quay ra phía sau thấy Giai Mẫn bị bỏ lại phía sau một đoạn xa, anh đi lại.
" Sao đó?".
" Giày em bị hỏng".
" Thế mồm không mọc được à, sao nảy giờ không nói gì?"
Giai Mẫn im lặng cuối gầm mặt xuống không nói gì, Thiên Lượng cũng không trách thêm nữa, anh ngồi xuống tháo đôi giày cô ra vứt bên đường sau đó cõng Giai Mẫn về.
"Em có nặng không?".
" Nói nhiều quá"_Thiên Lượng
Về đến trung tâm thành phố Thiên Lượng đặt Giai Mẫn ngồi trên ghế đá ở một công viên.
" Đợi anh một chút"
Khoảng 30 phút sau Thiên Lượng trở về mang theo một đôi giày.
" Nhóc mang thử xem vừa không?".
Anh cuối người xuống mang cho Giai Mẫn, lúc cuối xuống Giai Mẫn thấy trên nón anh có bụi nên cô đã đưa tay phủi nó.
Lúc này hình ảnh đẹp đó được một họa sĩ trung niên ghi nhớ và vẽ lại, nhưng khi vẽ xong chưa kịp tặng thì hai người họ đã đi mất.
" Anh tên gì?, sao anh cứ đeo khẩu trang mãi thế, cho em xem mặt đi ".
" Nhóc không cần biết tên anh, với lại mặt anh có sẹo tháng sau mới phẩu thuật, giờ xấu lắm".
" Em không sợ".
" Nhưng anh không muốn nhóc thấy anh xấu, hiểu chưa?".
" Dạ, đôi giày anh mua bao nhiêu vậy, ghi nợ đi, mai em trả cho".
" Thôi khỏi đi! anh không cần tiền".
Sau đó Giai Mẫn móc ra trong túi áo một đồng tiền may mắn, cô đưa cho anh.
" Em tặng anh cái này"
Thiên Lượng nhìn xuống Giai Mẫn, cô bé ánh mắt tròn xoe ngước mặt lên nhìn anh tay thì đưa cho anh một đồng tiền, vì sự đáng yêu và ngoan ngoãn của Giai Mẫn anh đưa tay nhận nó.
Sau khi xe moto được sữa xong Thiên Lượng đèo Giai Mẫn về nhà, nhưng đi được nữa đường thì bị bà Giai Liên nhìn thấy và bắt về.
Thiên Lượng sau đó tiếp tục bôn ba khắp nơi.
Mãi đến khi lần đó tại Nhật Bản, vừa nhìn thấy Giai Mẫn anh đã nhận ra cô ngay, cô bé năm đó vẫn ánh mắt đó, gương mặt đó,nhưng cơ thể phát triển cao lớn quyến rũ rung động lòng người rất nhiều, anh đã nhiều lần muốn nói với cô anh là đó trai năm đó, muốn hỏi cô là người Nhật hay Trung, đến khi biết tên giả của Giai Mẫn là " Ichika" Thiên Lượng ngầm đoán cô là người Nhật sang Trung định cư rồi về lại Nhật.
Anh muốn nói cô biết về chuyện của hai người, anh đã cố tình để đồng xu cho Giai Mẫn thấy, nhưng vô tình trong lúc đập phá đồ đạc đồng xu đó bị văng đi mất, Thiên Lượng phải tìm mãi mới thấy, đến khi tìm thấy thì anh đã được Thạch Anh nói Giai Mẫn là chị dâu của mình.
Hôm nay tìm được bức tranh của họa sĩ đó, anh muốn gửi bức tranh và đồng xu này đến cho Giai Mẫn xem, anh có chút le lói mong Giai Mẫn chú ý đến mình, nhưng anh ý thức đó là chị dâu mình nên anh chỉ để tim le lói suy nghĩ muốn Giai Mẫn nhớ lại anh từng xuất hiện như thế trong lòng cô thôi.
Dòng họ Cao nhà anh tuy mỗi người mỗi tính nhưng có một thứ không thể thay đỗi đó là trái tim, một khi đã rung động với ai thì rất khó dứt ra, Thiên Lượng biết mình yêu cô, nhưng sau nhiều lần bị Thiên Minh giáo huấn anh cũng nhận ra và chọn yêu đơn phương.