Anh Thích Em Nhé?

Chương 1



Cô gái trên người vẫn còn bộ đồng phục cấp 3, lạnh mặt nhìn một trai một gái đang cười đùa vui vẻ bên trong quán cà phê.

Ánh mắt cô như muốn xuyên nát cửa kính mà đâm thẳng vào khuôn mặt dịu dàng của chàng trai.

An Lạc lôi bao thuốc lá được chôn vùi trong cặp cả tháng qua, mấy tháng trước còn hùng hồ sẽ cai thuốc vậy mà giờ cô lại lấy nó ra.

6 tháng trước.

Trường THPT Ngụy Dương.

Vừa kết thúc lễ khai giảng, học sinh vui vẻ thoát khỏi cái nắng chói chang, cùng nhau về lớp.

Lên cấp 3, trường mới bạn mới, tất cả mọi thứ đều mới đặc biệt là với một học sinh từ tỉnh khác như An Lạc.

Cô nàng nhíu mày rõ bực bội, đứng một lúc cô nàng nhìn thấy một cậu bạn mọt sách, cậu đang cặm cụi gom lại sấp giấy đang rơi tứ tung.

An Lạc đi đến một tay gom giúp đóng giấy với cậu, cậu bạn ríu rít cảm ơn, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười của cô thì bị trật một nhịp:" Cảm...cảm ơn".

"Giúp đỡ nhau thôi, phiền cậu chỉ cho tôi lớp 10A1 ở đâu được không ? Trường ta rộng quá, kiếm mãi chẳng thấy". An Lạc nở nụ cười, cậu bạn này cao quá, cô đứng chỉ tới vai nhưng nhờ thế mà thấy rõ khuôn mặt sáng sủa kia, đẹp trai quá nhưng sao cứ thích cúi mặt thế ?

Cậu bạn gật đầu:" Cậu đi thẳng ra đó sẽ thấy văn phòng, lớp 10A1 nằm kế bên".

An Lạc ồ một tiếng, lại nở nụ cười :" Cảm ơn nhé !".

Lớp 10A1 là lớp chọn, chỉ khoảng 30 học sinh, lại còn nằm kế bên văn phòng.

An Lạc tùy tiện tìm một chỗ để ngồi dù sao một lát lại phải đổi chỗ. Bỗng có cô gái bất ngờ đến gần, nhìn cô một lát lại hét lên vui sướng bảo :" Cậu...cậu là Dụ An Lạc đúng không ??? Đúng là cậu rồi !".

Những người xung quanh cũng tò mò đôi chút, Dụ An Lạc là ai cơ ?

An Lạc cân nhắc nhìn cô nàng trước mặt, nhận ra cô à ? An Lạc cười, nhỏ giọng hỏi :" Cậu biết mình ? Là học sinh trường cấp 2 Lang Điềm sao ?".

Cô gái vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc :" Tớ học lớp thầy Lâm ấy, không ngờ lại gặp cậu ở đây nha lại còn chung lớp ".

An Lạc nhướng mày:" Sau này giúp đỡ nhau rồi, cũng phiền cậu...quên hết Dụ An Lạc của cấp 2 đi nhé ". Nụ cười nhìn có vẻ thân thiện, tuy nhiên cô nhóc kia thấy được sự cảnh cáo lấp loé.

Cô nàng khom người ghé sát tai An Lạc :" Yên tâm, tớ cũng cải tà quy chính rồi, tớ hiểu". Rồi lại thẳng lưng đưa tay ra :" Tớ là Bùi Tranh ".

An Lạc cười một tiếng, đưa tay ra bắt tay với Bùi Tranh :" Dụ An Lạc ".

Hai cô nàng còn trùng hợp được sắp xếp ngồi chung với nhau, Bùi Tranh đương nhiên vui vẻ, cô nàng rất thích An Lạc. Bản thân cũng thuộc dạng xinh đẹp tiểu thư, quậy phá, thành tích tốt nhưng cứ cảm thấy không thể nào như Dụ An Lạc.

Từ lúc học cấp 2 cô đã chú ý tới, Dụ An Lạc xinh đẹp ví như hồ ly, tính cách lại vô cùng lưu manh, nổi loạn nhưng người ta không những có thành tích tốt lại còn rất giàu có.

Bùi Tranh cảm thấy rất phi lý nhưng cũng rất hâm mộ.

An Lạc không quá bài xích với Bùi Tranh, dù cô nàng này quá ồn ào lại còn lộn xộn.

Bất ngờ khác, ấy vậy mà cậu bạn mọt sách lúc sáng lại học chung với cô, còn là lớp trưởng, tên gì ấy nhỉ ?

"Ninh Thiếu Phàm".

Bùi Tranh nhìn An Lạc:" Lớp trưởng chúng ta đẹp thật đấy, tên cũng đẹp ".

"Ừ, có điều...". Quá trầm tính, lại có vẻ nhút nhát thế này quản lý lớp được sao ?

Bùi Tranh khó hiểu :"Có điều gì cơ ?".

"Không có gì".

Ngày đầu tiên sau hè không học quá nhiều nhưng vẫn chưa thích ứng được, An Lạc đạp xe ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ cứu đói.

Vừa mua đồ xong, cô nhận được một cuộc gọi, nhìn dãy số trên màn hình An Lạc tâm trạng xấu đi.

Cô không nghe dãy số kia cứ hiện lên một lúc rồi tắt, rồi lại hiện lên...

Lần thứ 5, cúi cùng An Lạc cũng nhấc máy.

Âm thanh giận dữ liền truyền đến :" Dụ An Lạc! Tại sao bây giờ mới bắt máy ? Có biết em con đang gặp nguy hiểm hay không ?"

"Dụ An Lạc tôi không có em, phải nói bao nhiêu lần bà mới nhớ đây..."

"Mất dạy ! Xem Dụ Minh Quang đã dạy con ra cái thể thống gì, con còn dám gọi mẹ mình như thế hay sao ??".

"Dụ Minh Quang ông ấy vẫn nuôi tôi tốt, ít nhất ông ta chưa từng có ý định bỏ rơi tôi". Dụ An Lạc cười mỉa mai một tiếng, bà ta còn dám gọi mình là mẹ của cô sao ?

"À...ông ấy còn rất tin tưởng tôi, không mù quáng bên vực người lạ mà tổn thương tôi, ông ấy lo cho tôi mọi thứ, lắng nghe tôi mọi lúc...Diệp Thư Lan, bà làm được những điều đó sao ? Sao mà có thể chứ, bà mãi mãi cũng không làm được như ông ấy vậy nên...bà không có tư cách để tôi gọi một tiếng mẹ".

An Lạc tự kết thúc cuộc gọi, một cuộc gọi vô nghĩa.