Anh Thích Em Như Vậy

Chương 55: Ngoại truyện



Sunny nhìn mẹ ngồi khá lâu trước gương bèn hỏi bố.

- Sao mẹ phải trang điểm vậy bố?

- Để mẹ trông thật xinh đẹp.

- Mẹ vốn đã đẹp rồi mà. Bố mới nên trang điểm đi.

Lời nói ngô nghê của con gái khiến Cao Minh Đạt bỗng phải suy nghĩ nghiêm túc.

Gần đây Diêu Thiên Ái không hề cằn nhằn việc chồng đi sớm về khuya, thậm chí không còn sốt sắng hay quan tâm nhiều tới bố của con mình nữa. Cao Minh Đạt cho rằng cô dần trở nên yên phận và “chấp nhận” hơn, dành thời gian để chăm sóc bản thân nên càng ngày càng xinh đẹp.

Khi con gái chạy ra ngoài chơi, Diêu Thiên Ái đã gọi chồng tới phòng ngủ.

Cao Minh Đạt muốn gần gũi thân mật vợ một chút liền bị cô từ chối, sau đó, một tờ đơn ly hôn được lấy từ tủ đầu giường.

Anh không tin, còn nghĩ cô đùa và thử mình.

Diêu Thiên Ái nhìn chồng, ánh mắt chất chứa và trầm lắng cất lời.

- Anh biết em yêu anh phải không? Em cũng tự hỏi mình yêu anh cỡ nào mới có thể chấp nhận việc tha thứ hết lần này tới lần khác, khi mà anh cứ ở bên một người phụ nữ khác sau đó lại về nói yêu em. Anh nói xem trái tim em phải đau tới mức nào, có nguyên vẹn hay không?

- Vợ à, em nghĩ kỹ chưa? 10 năm, 10 năm đó em, không thể chấm dứt là chấm dứt được.

- Có gì mà không được chứ. Lúc yêu anh em cũng không thể tin được có ngày anh sẽ ngoại tình, lại còn nhiều lần chứ không phải một. Bên nhau 10 năm rồi ly hôn, anh nghĩ em đỡ đau hơn anh chắc?

Cao Minh Đạt bối rối không biết nên níu giữ như thế nào thì Diêu Thiên Ái lại càng sát muối vào tim anh.

- Dù Sunny còn nhỏ chưa hiểu được hết nhưng nó đã phần nào cảm nhận được. Hôm trước con bé đã vô tình thấy em buồn, nó đã rúc trong lòng em và thủ thỉ có phải bố nó làm em buồn hay không. Em đã phủ nhận bởi trong mắt con bé anh luôn là một người bố tốt. Nhưng con bé biết em nói dối. Nó bảo là ngoài anh ra sẽ không ai khiến em buồn nhiều như vậy, bởi vì nó cho rằng anh là người quan trọng với em, có tác động sâu sắc với em. Khi ấy Sunny nói với em hay là mẹ đừng lấy bố nữa, đừng ở với bố nữa, như vậy sẽ không buồn nữa. Em đã nghẹn ứ họng nhưng vẫn phải cố cười trêu đùa, nếu em không lấy anh thì làm sao có thể sinh ra con bé. Chỉ một câu nói của con thôi thúc em quyết định sẽ ly hôn anh. Con gái của chúng ta đã nhìn em, nhìn thẳng vào mắt em và bảo: con không sinh ra cũng được, nhưng mẹ sẽ vui hơn. Một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu sao có thể thốt ra một câu như vậy. Đau lòng biết chừng nào. Con bé yêu em nhiều đến thế, nên em cũng sẽ phải yêu bản thân mình hơn.

Cô vừa nói vừa không kìm được nước mắt, Cao Minh Đạt vội vã dỗ dành lau nước mắt cho vợ.

- Xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em.

Cô lùi lại né tránh sự quan tâm của anh, hai mắt đỏ hoe và cất lời.

- Người ta nói chất lòng đắt đỏ nhất trên thế giới là nước mắt, gồm 1% là nước và 99% là cảm xúc. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ không để ai làm tổn thương em nữa.

Không có gì là mãi mãi, cũng chẳng có gì là lâu dài, chỉ cần tìm được một cái cớ, bất cứ ai cũng có thể rời đi.

Lúc mới yêu hai người đã từng hứa hẹn sẽ vì nhau mà thay đổi tích cực, nhưng họ đâu biết được vào một ngày nào đó, một người chẳng những thay cả lòng mà còn đổi luôn cả dạ. Diêu Thiên Ái không chịu đựng được cảnh chia sẻ người đàn ông của mình cùng những người phụ nữ khác. Bấy lâu nay cô đã hạ thấp mình và nhân nhượng với người không biết trân trọng.

- Thiên Ái, anh yêu em mà.

- Đến khi em ăn thử một món ăn mình chưa bao giờ dám ăn, em đã hiểu sao lần đó anh ngoại tình và không dứt được. Em thà đối mặt với một người lạnh lùng thừa nhận hết yêu em rồi, còn hơn chấp niệm một người tử tế giả dối. Trái tim em nhỏ nên chẳng thể yêu nhiều người cùng một lúc. Lần này chia tay anh, người tiếp theo em yêu chắc chắn là bản thân mình.

- Anh không muốn ly hôn!

- Cao Minh Đạt, anh đồng ý ly hôn đi. Em không còn yêu anh đâu. Trả lại tự do cho người không yêu anh chính là cách để anh yêu họ lần cuối cùng.

Cô đi ra ngoài, cảm xúc bị đè nén không giữ được nữa mà bật khóc. Mắt người màu đen thì trái tim màu đỏ, khi đôi mắt màu đỏ đó là khi trái tim đã biến thành màu đen. Mắt trái chưa từng đối mặt với mắt phải, Diêu Thiên Ái chẳng biết an ủi mình thế nào. Việc duy nhất có thể làm là để hai mắt cùng nhau rơi lệ.

Có lẽ việc ly hôn này là lần quyết định cam đảm nhất trong cuộc đời của cô, đóng cánh cửa mà nơi đó đã gây tổn thương cho cô, cho dù quá khứ khung cảnh có đẹp đến thế nào đi nữa.