Mặc Phong đưa tay vào bên trong túi áo vest, lấy ra một thứ gì đó dường như cô đã thấy nó ở đâu. Nheo mắt nhìn thật kỹ, nó chính là chiếc máy ghi âm giọng nói. Cô đã đặt nó trên bàn lúc đang làm việc, sau khi rời khỏi ngôi biệt thự thì không mang theo.
Lúc cô và Mễ Thiên Hàm đang ở ngoài xe đợi sẵn, anh ta nói vào trong lấy đồ xong sẽ ra ngay. Chắc là vì đi tìm món đồ chơi này, do kích thước của nó rất nhỏ gọn tiện lợi dễ dàng mang theo nên khi để trong túi cũng không có cảm giác gì nặng nề.
“Những gì chúng ta nói ở trong phòng lúc nảy, đang lưu ở đây!”
Anh cố tình giơ tay lên hơi cao cho Quách Thiên Hồng nhìn thấy, giọng nói lạnh lùng lại mang theo chút hàm ý trêu chọc.
“Còn nữa!”
Không đợi hắn kịp trả lời, Mặc Phong đưa tay vén cà vạt áo lên. Đưa tay vào tháo một vật còn đang nhấp nháy ánh đèn màu xanh lục, trông kích thước nhỏ chỉ bằng một ngón tay út của người bình thường.
Từ lúc anh và Mễ Thiên Hàm nói chuyện ở ngoài cửa tiệm Studio trước khi vào xe đưa cô về. Mễ Thiên Hàm đã biết rõ ý định nguyên nhân vì sao anh ta muốn một mình đến nơi ở Mã Minh Hào điều tra, nên đã âm thầm nhét cái thiết bị định vị này vào túi cho anh.
Cả hai người đã phối hợp ăn ý ngay từ lúc đầu, cố tình tạo dựng một vở kịch diễn ra thật tự nhiên hết sức có thể. Vì nếu phô trương tỏ vẻ nghi ngờ quá lộ liễu trước mặt Mã Minh Hào, thì sẽ không thể ép tính cách khác của cậu ta là Quách Thiên Hồng xuất hiện.
Vì vậy Mặc Phong quyết định một mình hành động, lợi dụng lúc Mã Minh Hào đi pha trà. Âm thầm cài thiết bị định vị vào trong cà vạt áo, để phía bên Mễ Thiên Hàm nhận được tín hiệu. Bắt đầu liên lạc với đội trọng án, lên đường đến vị trí theo chỉ dẫn của anh.
Sau khi nắm bắt được tâm lý, Mặc Phong lựa chọn dùng cách thức khêu khích, đả kích để tính cách phân liệt còn lại của Mã Minh Hào ra ngoài. Lựa đúng thời cơ, đưa tay vào túi áo bật máy ghi âm lại cuộc nói chuyện đó của hai người.
Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên không một khe nứt, chỉ có một việc là Mặc Phong không tính ra được. Tịnh Nhi dù đã biết Mã Minh Hào có vấn đề tâm lý nhưng lại dám một mình đi lên để tìm anh, khiến cho tất cả phải thay đổi. Từ phía chủ động lại trở thành bị động, rất may mắn hắn khống chế cô lên phía tầng thượng. Nếu đi xuống khu vực dưới chung cư, hắn sẽ dễ hoà mình vào đám đông tẩu thoát. Hoặc sẽ gây hại cho mọi người xung quanh nếu như bản thân bị đả kích.
Cho đến giây phút này đây cô mới chợt nhớ lại thái độ bình tĩnh của Mễ Thiên Hàm, còn ung dung nói những lời chọc ghẹo đùa giỡn như chẳng có việc gì quan trọng. Cứ tưởng anh ta không lo lắng đến Mặc Phong, nói như vậy thì sau khi đưa cô về nhà. Anh ta đã chạy đến cục cảnh sát nói rõ kế hoạch, đợi tín hiệu sẵn sàng lên đường. Chuẩn bị đầy đủ nhân lực và phương án dự bị vây bắt nếu chẳng may Mặc Phong để xổng mất nghi phạm.
“Thật quá đáng!”
Tịnh Nhi đôi mắt có vẻ như sắp khóc nhìn về gương mặt lạnh lùng của Mặc Phong, cô chỉ biết uất nghẹn nói ra 3 chữ. Cùng nhau hành động chung, vậy mà cô lại chẳng hay biết gì kế hoạch của hai người bọn họ. Còn nhiều chuyện tự ý quay trở lại vì lo lắng, sợ anh ta gặp chuyện không may. Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, giận quá hoá thẹn thùng mà phồng má lên.
Tiếng vỗ tay vang lên rất to từ hướng Mã Minh Hào, không phải gọi hắn là Quách Thiên Hồng mới đúng. Sau khi hiểu rõ ra tất cả, bản thân bị Mặc Phong lừa cho một vố rõ đau. Hắn lại không còn vẻ tức giận, cười khúc khích liên tục gật đầu khen ngợi sự thông minh của anh ta.
“Cảnh sát đang lên đây!”
Mặc kệ không quan tâm đến những thái độ khen ngợi của hắn, cả hai bên vẫn đang đứng bất động khá lâu. Anh ta nhếch môi cười thản nhiên nói, sau đó mới từ từ nhấc chân đi lên 2 bước.
Mặc Phong tiếp tục hỏi.
“Mày nhốt hai người còn lại ở đâu?”
Quách Thiên Hồng chỉ mỉm cười rồi thả lỏng buông bỏ dao rọc giấy rơi xuống đất. Khẽ lắc nhẹ đầu, hắn đi lùi dần trở lại thành lan can. Đứng đó với một tư thế hiên ngang, giơ hai tay lên ngang vai. Hít thở chầm chậm như đang chìm đắm vào cảm xúc gì đó chỉ một mình hắn biết được.
Tịnh Nhi cũng bước theo sau lưng Mặc Phong, nheo mắt nhìn hình ảnh của hắn. Giống như một tác phẩm trong truyện manga cô đã từng đọc qua, một nhân vật trong tư thế đứng này càng được tô đậm nét hơn bởi ánh trăng tròn phía sau lưng.
Một lúc sau, Quách Thiên Hồng mới ngước mặt xuống nhìn thẳng vào Mặc Phong, ánh mắt không còn đỏ vì những tơ máu. Cũng chẳng còn vẻ tức giận của một kẻ sát nhân, trông rất điềm tĩnh. Lại có phần ma mị không kém, nở nụ cười khẽ liếm môi rồi nói.
“Hai người đó đã 1 ngày 1 đêm chưa được tao đến thăm rồi đấy!”
Vừa dứt câu, cảnh tượng tiếp theo có lẽ sẽ khiến Tịnh Nhi khắc sâu mãi trong đầu. Cô trợn mắt đưa tay bắt đầu run rẩy lên che miệng, cố không hét lên thành tiếng. Mặc Phong dường như đã đoán được hắn muốn làm gì, cho dù bây giờ có dùng hết sức chạy tới cũng chẳng thể cứu vãn được.
Tính cách phân liệt của Mã Minh Hào, đã chọn cách gieo mình rơi xuống từ lan can cao hơn 10 tầng. Để lại tiếng cười đầy tự hào, có lẽ hắn trước khi chết cũng muốn có kéo theo thêm 2 nạn nhân cùng đi với hắn.
“Đừng sợ!”
Đôi chân cô do quá run mà không còn chút sức lực nào nữa, cô ngồi xuống hét lớn.