Được sự đồng ý của cảnh sát, Mễ Thiên Hàm trực tiếp lái xe đến ngôi nhà cũ của Trương Xuân Hoành. Khu vực xung quanh đã có lực lượng điều tra chia ra tìm kiếm, nếu như có phát hiện gì sẽ gọi điện thoại thông báo sau.
Vì phải ngồi trên xe hơn 1 giờ đồng hồ, khi đến nơi trên người Tịnh Nhi cũng có chút ê ẩm. Bước xuống xe nhẹ vươn vai một cái nhẹ nhàng, cô mới nhìn xung quanh một lượt. Đúng thật, nơi đây rất ít người đi qua lại. Nhà cũng không nằm sát vách của nhau, rõ ràng đây là vùng nông thôn hẻo lánh.
Chắc do đội điều tra lần trước đã phá ổ khoá cổng, nên giờ nó chỉ được buộc tạm bằng một sợi dây xích thô sơ. Còn cửa bên trong nhà thì bị niêm phong chéo lại hình chữ X bằng hai tờ giấy chuyên dùng cách ly.
Mễ Thiên Hàm đưa tay tháo gỡ dây xích rồi đẩy cánh cổng mở ra, cả ba người cùng nhau đi vào bên trong. Tiện tay xé luôn niêm phong, cứ như vậy mà tự nhiên bước vô.
Bên trong ngôi nhà đã rất lâu chưa có người ở thật sự không khí rất lạnh lẽo, vì là con gái nên cô vẫn được đi ở giữa. Đằng sau là Mặc Phong, cùng nhau nhìn sơ tất cả mọi thứ nội thất bên trong phòng chính diện. Hình như là đầy đủ không thiếu thứ gì, ở bên trái vách tường còn có gắn một cái gương to soi toàn thân.
Đúng thật không thể nhìn bên ngoài mà đánh giá được, cách bày biện trang trí này ở đây chắc cũng thuộc dạng là độc nhất vô nhị. Hèn gì Trương Xuân Hoành lại làm nghề chụp ảnh tạo mẫu, rất có phẩm vị thưởng thức.
Mọi người cùng nhau tản ra đi dạo khắp mọi nơi từ trong ra ngoài, vẫn không nhìn thấy gì đặc biệt. Mặc Phong là người đầu tiên trở lại phòng khách nhanh nhất, đứng yên lặng nhắm hai mắt lại. Vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rất tập trung.
“Tiểu Hàm, em tìm thấy cái này!”
Không biết đã bắt chước cách gọi đó của Mặc Phong từ bao giờ, nhưng cô cảm thấy xưng hô như vậy rất thuận miệng. Tất nhiên tính cách cởi mở như Mễ Thiên Hàm thì sẽ không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này. Nghe thấy tiếng cô gọi, cậu ta mới từ dưới phòng bếp đi ra.
“Cái gì vậy?”
Đi vào trong một căn phòng, lại thấy rất khác với vẻ phong cách mới mẻ như bên ngoài. Nhìn rất cũ kỹ, giường chiếu vẫn là bằng gỗ xưa, đã loang ố một màu vàng nhạt. Vách tường có vài chổ còn mọc ra từng bụi rêu nhỏ màu xanh, hắc lên mùi ẩm móc.
Tịnh Nhi đang cầm một chiếc hộp tròn khá to, chất liệu xem ra được làm bằng inox. Do thời gian quá lâu, nên đã rỉ sét ở rất nhiều chổ. Cô đưa lên lỗ tai nhẹ lắc lắc, rồi lên tiếng khẳng định.
“Bên trong có đựng gì đó!”
Nói xong không đợi Mễ Thiên Hàm trả lời, cô trực tiếp đặt nó xuống đất. Dùng tay mở nắp thử, không ngờ đến chiếc hộp tuy rỉ sét nhưng khi cô dùng sức mở thì lại rất nhẹ nhàng. Như đã được người nào đó mở sẵn, bên trong chỉ có những mảnh giấy, rồi vài thứ linh tinh như là kim chỉ. Mễ Thiên Hàm lại thấy dáng vẻ tìm manh mối của cô có chút đáng yêu, mỉm cười khúc khích lên tiếng trêu chọc.
“Không có gì lạ đâu tiểu thư, chắc lúc cảnh sát đến khám xét cũng phát hiện và cạy ra kiểm tra. Không có gì mới đặt lại chổ cũ mà thôi!”
Tịnh Nhi bĩu môi, ngước nhìn Mễ Thiên Hàm với cặp mắt không phục, rồi tiếp tục ngồi đó cầm lên sấp giấy tờ được gấp lại đựng bên trong xem từng tờ.
Cũng không thể tránh được, đây là lần đầu tiên cô ta tham gia tìm manh mối mà. Tâm trạng háo hức tìm kiếm thì không có gì lạ, nên thôi để Tịnh Nhi ở đó cậu ta tiếp tục đi kiểm tra xung quanh căn phòng một lần.
“Là bệnh án của Yến Như Lệ!”
Cô cầm lên một tờ lẫn vào trong sấp giấy trong hộp, có lẽ là vì mực dùng in chữ lúc đó vẫn chưa có độ bám bền như bây giờ. Hơn chục năm đã loang ố, lem ra rất nhiều nhưng nếu cố nhìn kỹ thì tên trong đó chính là của bà ta.
Lúc này Mặc Phong cũng từ bên ngoài từ từ bước chân đi vào, do không chú ý anh ta đứng đằng sau mình. Cô ngồi dậy, đôi mắt vẫn đang khẽ nheo lại vì chú ý đọc nội dung bệnh án. Bất ngờ quay lại, đụng đầu cô vào bờ ngực săn chắc đó của anh.
“Lúc nào cũng đi không có tiếng động nào!”
Giọng của Tịnh Nhi càu nhàu thì thầm trong miệng đủ cho hai người nghe thấy. Không quan tâm, Mặc Phong chỉ nhìn xuống bệnh án trong tay cô đang giữ.
Cô thấy vậy mới vừa xoa nhẹ cái trán của mình, vừa nói.
“Yến Như Lệ đúng thật có bệnh tim!”
Mễ Thiên Hàm đứng cách không xa chổ hai người, nghe thấy cũng gật đầu.
“Vậy là hắn không nói dối!”
Mặc Phong tuy biết Trương Xuân Hoành đã nhận việc chính mình tráo đổi thuốc của mẹ kế, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây. Hiện tại chính anh cũng chưa biết đó là tình huống gì, nói chung vẫn cần chút thời gian để chứng minh.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên ánh mắt của Mặc Phong nhìn vào sấp giấy vừa được cô xới tung lên còn nằm trên đất. Anh bước tới ngồi xuống, nhặt một tờ giấy đã ngã sang màu vàng lên. Chữ cũng hoàn toàn bị lem, lại có những bột giấy mỏng to dính lên vài chổ không còn thấy nội dung gì nữa.
Tịnh Nhi thấy vậy mới đưa tay lên gãi nhẹ sau đầu, lúng túng giải thích.
“Lúc nảy bị dính chặt vào các tờ khác, tôi không cẩn thận đã xé nó ra!”
Thấy Mặc Phong im lặng không lên tiếng trả lời, cô mới tò mò đứng cúi người xuống nhìn tiếp tục nói.
“Có gì lạ sao?”
Mễ Thiên Hàm cũng thấy có gì đó lạ ở đây, nên bước đến xem thử.
“Chỉ riêng tờ này không có dấu hiệu bị vò nát, rất phẳng!”
Bây giờ Tịnh Nhi mới chú ý đến chi tiết này, cô nhìn xung quanh những tấm giấy còn lại dưới đất, sau đó mới tới tờ bệnh án còn nằm trong tay mình. Đúng thật là có dấu hiệu vò nát, rồi mới được gấp lại.
Mặc Phong lên tiếng hỏi ngắn gọn.
“Cậu xử lý được chứ?”
Mễ Thiên Hàm nghe thấy câu hỏi lại tỏ vẻ nhếch môi khinh thường, nhìn thái độ của cậu ta Mặc Phong mới gật đầu hài lòng.
Tịnh Nhi cũng không chịu thua, ngạo nghễ liếc xéo Mễ Thiên Hàm một cái, nói ra cách xử lý đơn giản nhất.
“Dùng Sulfur và một chút giấm trắng có thể tách rời bột giấy dính và thấy được chữ trên đó!”
Giải thích:
Vì bột giấy được sử dụng hoá học Sodium sulfide (Na2S).
Khi cho Sodium phản ứng với Sulfur, mỗi nguyên tử Sodium sẽ nhường 1 electron để tạo thành Na+, mỗi nguyên tử Sulfur sẽ nhận 2 Electron từ 2 nguyên tử Sodium nhường để tạo thành S2-.
Các ion tạo thành điện tích trái dấu. Chỉ cần cẩn thận chú ý trước khi xảy ra hiện tượng hút nhau, nhúng vào giấm trắng sẽ tách rời được bột giấy và hiện phản ứng tái tạo cho mực in thông thường.
“Này, em cũng rành về hoá học nhỉ?”
Mễ Thiên Hàm đưa tay vỗ nhẹ vai cô, mỉm cười lên tiếng khen gợi. Tịnh Nhi bĩu môi liếc mắt nhìn nơi khác, cố tình che giấu sự ngại ngùng.
Mặc Phong tỏ vẻ không kiên nhẫn nghe hai người họ đùa giỡn, nhăn mặt dùng giọng nói lạnh lùng vốn có đó hỏi.
“Bao lâu?”
Hiểu ý anh ta muốn hỏi gì, vì chất hoá này không khó tìm thấy cho lắm, chắc gần đây cũng có. Giấm trắng thì không cần nói đến, bếp nhà nào cũng có. Nên Mễ Thiên Hàm đưa tay ra hiệu, nháy mắt trả lời.