*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xấu hổ c.hết đi được.
Bạn cùng phòng gọi điện hỏi thăm anh trai nhưng lại dựng điện thoại ở trên bàn trang điểm rồi đi uống nước, vừa uống vừa nói chuyện.
Lúc đó tôi đang chuẩn bị thay đồ ra ngoài, kéo áo lên đến eo thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên.
“Tiểu An, anh tắt cam trước nhé.”
Tôi buông tay, hoảng hốt nhìn về phía con bé.
“Tiểu Du, tao gọi video đấy!!!”
Ôi dồi ôiii
Cả căn phòng vang vọng tiếng gào thét của tôi.
1.
Đến khi tôi bình tĩnh lại, Cố An mon men đến gần tôi, “Mày có muốn tìm hiểu anh trai tao không?”
“Cực kì đẹp trai.”
Đầu tôi văng vẳng âm thanh dễ nghe lúc nãy, thầm nghĩ một người sở hữu giọng nói thần tiên như thế khả năng cao cũng sẽ có một ngoại hình vô cùng điển trai.
Nhưng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, à cũng chỉ tính là lần đầu tiên nhìn thấy nhau, ấn tượng có lẽ cũng không được tốt cho lắm.
“Thôi, thôi…”
Tôi xua tay liên hồi.
“Để tao cho mày xem ảnh nhé.”
Cố An kiên nhẫn nói tiếp, hừng hừng khí thế của một bà mai rất có tâm với nghề, “Tao cảm thấy hai người rất phù hợp.”
“Chính là kiểu trai tài gái sắc đấy.”
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tôi vẫn là ngậm ngùi từ chối.
2.
Một ngày nọ, khi đang trên đường lên giảng đường, từ xa tôi đã đã nhìn thấy một bóng hình cao lớn, góc nghiêng điểm 10 đang đứng trước học viện, chỉ đứng yên một chỗ thôi mà thu hút sự chú ý của biết bao cô nàng, nhưng có lẽ bởi vì anh ấy tỏa ra khí chất quá lạnh lùng, không có một nữ sinh nào dám tiến đến gần. Và tôi, đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Không biết có phải xem nhiều phim bộ Hàn Quốc hay không, mà tôi lại có một cảm giác mãnh liệt rằng chàng trai kia hình như đang nhìn về phía mình, ánh mắt còn đem theo vài phần trìu mến.
Lần đầu tiên tôi hận mình sao mà nhát gan như thế, khi đó tôi giả bộ như không nhìn thấy gì cả, quay đầu nhìn về hướng khác…
Sau chuyện này, tôi tiếc ngẩn đến mấy ngày trời.
3.
Không ngờ rằng, không bao lâu sau lại có cơ hội gặp lại anh ấy.
Khi tiếng chuông báo hiệu đến giờ vào lớp vừa dứt thì cũng là lúc tôi cũng kịp bước chân vào giảng đường.