Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 46: Anh, em yêu anh



"Cậu nói, anh Cố Duẫn có ý gì?” Trịnh Tây Tây ở trên giường lăn qua lăn lại, một lát lại ngẩn người nhìn lên trần nhà, một lát lại vùi đầu vào gối âm thầm mong chờ.
Là một người cũng xem là có tính độc lập, có thể lấy học bổng, thường xuyên phát biểu với tư cách là tiểu học bá, Trịnh Tây Tây lặp đi lặp lại những lời của Cố Duẫn, trong lòng có chút kỳ vọng, nhưng cô lại sợ rằng là do mình nghĩ nhiều mà thôi, càng sợ đây chỉ là một trò đùa trong lúc cao hứng của Cố Duẫn.
Bản thân Trịnh Tây Tây cũng không ngờ rằng chỉ một câu nói của anh, cô lại có thể liên tưởng ra nhiều ý nghĩa như vậy, tâm trạng của cô giống như thủy triều, lên lên xuống xuống, lại xuống xuống lên lên.
"Tri Tri, cậu nói đi, có phải anh Cố Duẫn đang ám chỉ gì đúng không, anh ấy…có phải hơi thích tớ đúng không?"
"Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đã hỏi tớ rất nhiều lần rồi." Bị cô làm phiền, Phạm Tri Tri có chút không chịu nổi: "Nếu cậu nắm chắc, bây giờ cậu có thể đi tỏ tình với anh ấy, chỉ mất một phút thôi."
Trịnh Tây Tây đã khôi phục lại tâm trạng, bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tớ, tớ không dám."
"Muốn biết thực sự rất đơn giản. " Cố vấn tình yêu Phạm Tri Tri lật cuốn sách ‘Ba mươi sáu kế trong tình yêu’ mà cô ấy đã mua, chỉnh lại kính và nghiêm túc dạy cô: "Cậu chỉ cần tìm một người khác giới, cố ý gần gũi hơn một chút, nhìn xem liệu anh ấy có ghen hay không"
"Khác giới?" Trịnh Tây Tây khoanh chân ngồi dậy, nghiêm túc hơn: "Cái này... Không tốt lắm đâu.”
"Chỉ có cách này thôi, tớ cũng chỉ đọc được trong sách." Phạm Tri Tri cho cô xem danh mục, sau đó đặc biệt gửi một bức ảnh chụp màn hình phần văn bản này cho cô — Làm sao thử tình cảm mà người khác giới đối với mình.
Tiếp theo là một, hai, ba, bốn, năm…
"Làm được hay không là xem bản thân cậu, cùng lắm tớ chỉ là quân sư trên giấy thôi."
"Người khác giới?”
Trịnh Tây Tây suy nghĩ, người khác giới mà cô quen biết thì chỉ có Tề Thịnh, mà bây giờ Tề Thịnh lại có ý với Chu Âm Lan, cô sẽ không thể tìm Tề Thịnh được, không lẽ bây giờ cô lại đi tìm Jason, người mà hôm đó cô gặp ở thủy cung sao?
Phụt…Trịnh Tây Tây bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
"Cậu bị điên rồi à?" Phạm Tri Tri hỏi.
"Không có gì, tại tớ vừa nghĩ đến một chuyện cười." Trịnh Tây Tây kể lại chuyện gặp được Jacson cho cô ấy nghe.
"Không sao, tại vì tớ quá cao hứng, cậu không cần để ý đến tớ."
Chuyện này gấp không được, cô chỉ muốn tìm người để tâm sự, nếu không một mình cô lại lại suy nghĩ lung tung và vở kịch nhỏ trong đầu cũng sẽ khiến cô thở không nổi.
Trịnh Tây Tây chân thành nói lời cảm ơn với Phạm Tri Tri: "Cảm ơn cậu, Tri Tri."
"Bản thân cậu tự hiểu là được rồi." Phạm Tri Tri nói: "Đi ngủ thôi, đại tiểu thư, cũng không nhìn xem bên cậu lúc này là mấy giờ rồi, chắc cậu không muốn ngày mai mang theo đôi mắt thâm quầng gặp anh Cố Duẫn của cậu chứ."
"Cậu nói đúng." Trịnh Tây Tây kéo chăn lại: "Đúng rồi, Tri Tri, khi nào cậu về trường, để tớ mua quà tặng cho các cậu."
"Ngày hai mươi lăm tớ sẽ về." Phạm Tri Tri chỉnh lại mắt kính, hỏi cô: “Còn cậu thì sao, khi nào thì về nước?”
"Ngày hai mươi bảy." Trịnh Tây Tây nói: "Mùng một bắt đầu học rồi, tớ phải dành ra vài ngày để điều chỉnh chênh lệch múi giờ nữa."
"Không phải là sau sinh nhật của cậu một ngày sao?"
"Ừm."
Sinh nhật của Trịnh Tây Tây là vào ngày hai mươi sáu tháng tám, cô trở về vào ngày hai mươi bảy, vậy nên cô sẽ ăn sinh nhật ở bên này xong mới về nước.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại, Trịnh Tây Tây nằm trên giường trằn trọc một hồi rồi mới ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau đó, Cố Duẫn luôn bận rộn với công việc.
Anh đã quyết định tháng sau sẽ về nước, phần lớn những công việc trong tay đều đang ở giai đoạn cuối cùng, cũng là thời điểm quan trọng nhất, không thể phạm sai lầm dù cho nhỏ nhặt nhất.
Ban ngày Trịnh Tây Tây nhìn con sóc nhỏ, buổi tối ra ngoài đi dạo với Cố Duẫn, thời gian còn lại đi ăn chơi với Chu Âm Lan, nửa tháng trôi qua nhanh chóng.
Ngày hai mươi sáu tháng tám, sinh nhật của Trịnh Tây Tây.
Sinh nhật của cô và Cố Duẫn đều vào tháng tám, một người đầu tháng và một người cuối tháng.
Theo kế hoạch ban đầu, anh sẽ dành một chút thời gian để trở về nước, nhưng mà bây giờ Tây Tây qua đây rồi, nên không cần trở về nữa.
Vốn dĩ anh định sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho Trịnh Tây Tây ở Văn Thành. Nhưng mà bây giờ cô lại ở đây, lại không quen biết nhiều người, vì vậy bữa tiệc sinh nhật hoành tráng đã mất đi ý nghĩa.
Hơn nữa, bản thân Trịnh Tây Tây cũng không muốn phiền phức, vậy nên cuối cùng mọi người chỉ cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa.
Nhưng cho dù chỉ là một bữa cơm, Cố Duẫn cũng đã chi một khoản bao hết cả nhà hàng này để ăn sinh nhật cô.
Nhà hàng được trang trí theo chủ đề sinh nhật, lúc Trịnh Tây Tây đến, nghệ sĩ vĩ cầm trong nhà hàng lập tức chơi nhạc, tất cả nhân viên nhà hàng mặc đồng phục hát một bài hát chúc mừng sinh nhật cô.
Chu Âm Lan và Tề Thịnh mỗi người lấy một chai ruy băng xịt bằng tay và xịt lên người khi cô bước vào cửa, ruy băng đủ loại màu sắc che kín mặt Trịnh Tây Tây.
"Chúc mừng sinh nhật, Tây Tây."
"Cảm ơn mọi người."
Cố Duẫn đi cùng Trịnh Tây Tây đến đây, khi vừa bước vào, Trịnh Tây Tây đã bị mọi người quây quanh, lúc cô phản ứng lại mà tìm kiếm Cố Duẫn trong vô thức, thì phía trước mặt cô có tiếng đàn piano truyền đến.
Mọi người trong sảnh lập tức im lặng, Cố Duẫn ngồi trước đàn piano, vừa đàn vừa hát.
Rất nhanh Trịnh Tây Tây lập tức nhận ra bài hát này, đó là một bài hát tiếng Pháp mà cô đã nghe Cố Duẫn hát, sau đó có mấy lần cô muốn nghe Cố Duẫn hát lại, nhưng Cố Duẫn lại từ chối cô.
Giọng của Cố Duẫn trầm ấm và hát rất hay. Hơn nữa bài hát này có rất nhiều âm trầm, nghe như tiếng thì thầm của người yêu, cũng giống như bài hát mà người lớn ngâm nga với trẻ con, nhẹ nhàng và dịu dàng, nghe Cố Duẫn hát là một loại hưởng thụ.
Lần này, Trịnh Tây Tây lập tức lấy điện thoại di động ra và bắt đầu quay video.
Chu Âm Lan nghe một lát thì cũng nghe ra được bài ‘Nếu như còn có kiếp sau’, bài hát cảm động nhất trong XX.
Bài hát này có thể coi như một nửa bản tình ca, lời bài hát khuyên người ta hãy trân trọng hiện tại và người trước mắt, có thể là về tình cảm gia đình, tình yêu hay tình bạn.
Nhưng mà đây cũng là một bài hát cực kỳ tình cảm, ít nhất trước đây, thì Chu Âm Lan vẫn không thể nào tưởng tượng được Cố Duẫn lại hát bài này, mà lại hát hay như vậy nữa chứ.
"Là ai nói Cố Duẫn không lãng mạn chứ." Chu Âm Lan quả thực rất khó chịu: "Nhớ lúc trước có rất nhiều người muốn theo đuổi Cố Duẫn, nhưng tất cả đều thất vọng trở về, nếu là Cố Duẫn không hiểu phong tình, căn bản lả không hề có chút gì lãng mạn cả."
Nhưng mà lúc này Cố Duẫn vừa đàn vừa hát, giống như trở về thời niên thiếu, anh vẫn là hotboy mà nữ sinh toàn trường theo đuổi, ngược lại trong mắt anh, không hề lạnh lùng xa cách, cũng không cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm, mà là bắt đầu có sự ấm áp và có người muốn trân trọng.
Giờ phút này Chu Âm Lan dường như hiểu ra điều gì, cô ta nhìn về phía Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây đứng trước mặt cô ta, không hề chớp mắt mà lại tốn công sức cầm điện thoại quay lại cảnh Cố Duẫn đang biểu diễn.
Lúc niên thiếu, Chu Âm Lan từng thật lòng thích Cố Duẫn, sau này cô ta nhận ra Cố Duẫn không hề thích mình, cho nên đã buông xuống không thích anh nữa, mà chỉ giữ tình bạn với anh thôi.
Thật sự không ngờ đến sẽ là Trịnh Tây Tây.
Đột nhiên có chút hâm mộ, lại có chút cảm thán, một tảng băng lạnh như Cố Duẫn không ngờ có ngày lại tan chảy.
Lúc ăn cơm, Tề Thịnh hỏi Trịnh Tây Tây: "Nghe Chu Âm Lan nói, ngày mai em phải đi rồi sao?"
Trịnh Tây Tây gật đầu.
Khi Trịnh Tây Tây đến đây, vì để tiết kiệm tiền, nên cô đã mua vé khứ hồi và vé khứ hồi là vào ngày hai mươi bảy.
Sau khi Cố Duẫn biết chuyện này, mặc dù có thể hoàn vé lại cho cô, nhưng mùng một là Trịnh Tây Tây bắt đầu học rồi, và khi trở về còn phải điều chỉnh chênh lệch múi giờ, ngày hai mươi bảy đã là thời gian rất thích hợp, mua muộn hơn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cô trong những ngày đầu tiên đến trường.
Vì vậy, Cố Duẫn chỉ có thể đổi vé phổ thông của cô sang vé hạng nhất, nhưng không thể đổi thời gian được.
"Sao gấp vậy?"
"Sắp khai giảng rồi." Trịnh Tây Tây nói: “Mùng một khai giảng.”
"Ngày mai mấy giờ bay?"
"Một giờ chiều."
Nhận thấy tâm tình của ông chủ không được vui cho lắm, Tề Thịnh không hỏi thêm nữa, yên lặng xích ra xa Cố Duẫn.
Sau bữa cơm, Tề Thịnh và Chu Âm Lan để lại quà sinh nhật và tự động rời khỏi.
Cố Duẫn hỏi: "Chiều nay em có nơi nào muốn đi không?"
Trịnh Tây Tây gật đầu: "Anh, em muốn đi công viên giải trí."
Thành phố T có một công viên giải trí lớn, gần quảng trường trung tâm, tất nhiên là Cố Duẫn sẽ đồng ý.
Nơi này rất gần quảng trường trung tâm, hai người đi bộ đến đó, mua vé ở cửa khu vui chơi.
Có rất nhiều trẻ em trong công viên giải trí, cũng có rất nhiều cặp đôi. Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn bước vào bên trong không quá ngạc nhiên.
Trịnh Tây Tây lấy một bản đồ hướng dẫn, đi theo lộ trình trên bản đồ hướng dẫn và chơi từng mục mà cô có thể chơi.
Vòng quay ngựa gỗ, tàu cướp biển, chơi xe điện đụng…
Mãi đến tối bọn họ mới đến được vòng đu quay.
Trịnh Tây Tây nhìn thời gian.
Thực ra chơi cả buổi chiều, nhưng mục đích thực sự của cô là đi vòng đu quay với Cố Duẫn trước khi trở về nước.
Công viên giải trí này có vòng đu quay lớn nhất toàn thành phố T. Mấy ngày trước, khi cô nhìn thấy trên diễn đàn du lịch, thì tình cờ nhìn thấy ghi chú du lịch của một blogger chia sẻ.
Blogger này cho biết, cạnh sân chơi có một nhà thờ, cứ đến giờ chuông lớn của nhà thờ sẽ phát ra âm thanh "dong" giòn giã, mấy ki-lô-mét xung quanh vẫn có thể nghe thấy.
Lúc này, nếu như có bạn ngồi trên vòng đu quay và tỏ tình với người mình yêu, nhưng người đó sẽ không nghe thấy bạn nói gì.
Tuy nhiên, tiếng chuông vẫn có thể nghe thấy, vòng đu quay có thể nghe thấy, có thể một ngày nào đó, người đó cũng sẽ nghe thấy.
Trịnh Tây Tây không biết đó có phải là sự thật hay không, nhưng cảm thấy vô cùng cảm động.
Cô tính toán thời gian, mua vé, cùng Cố Duẫn lên vòng đu quay.
Khi vòng quay từ từ lên cao, Trịnh Tây Tây đã vô cùng lo lắng. Tha thứ cho cô, vẫn không có can đảm để đứng trước mặt Cố Duẫn mà nói thích anh, cô có thể ở nơi đây để tập luyện trước hay không.
Khi vòng quay sắp đạt đến điểm cao nhất, thì cũng đến năm giờ.
Chuông nhà thờ đúng giờ vang lên một tiếng "dong" rõ ràng, âm thanh kéo dài, Trịnh Tây Tây ngồi đối diện với Cố Duẫn, cô hồi hộp đến nỗi trái tim suýt nhảy ra ngoài.
Giữa âm thanh lanh lảnh của chiếc đồng hồ lớn, Trịnh Tây Tây nói: "Anh, em yêu anh."