Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 29: Quyết Định



Đi dạo khắp nơi cũng không biết đã đi đâu, nhìn trời cũng đã tối Băng Băng lại đi về nhà.

Vừa bước vào nhà đã thấy Vương Hạo cùng Lệ Thiên Vương ngồi ở phòng khách, sở dĩ cô còn gọi anh là Lệ Thiên Vương vì cô còn chưa hỏi tên thật của anh mà anh cũng không nói cho cô biết.

Mặc kệ cô đi ngang qua rồi định đi lên phòng, bước được vài bước Vương Hạo gọi cô lại. Cô giả vờ không nghe đi thẳng một mạch.

Vương Hạo đứng dậy bước nhanh đến bên cô kéo tay cô lại:"Băng Băng."

Băng Băng quay lại nhìn anh thắc mắc:"Cái gì?"

Hơi bất ngờ trước phản ứng của cô nhưng anh cũng không nghĩ nhiều:"Anh muốn giới thiệu với em một người " - Vương Hạo quay lại đưa mắt nhìn về phía người trong phòng khách nói:"Vương Thiên Phong, là anh của anh cũng là anh của em "

Đưa mắt nhìn về phía Vương Hạo đang nhìn, thì ra anh ấy tên là Vương Thiên Phong, nghe tên cũng đoán ra được tính cách hắc đạo của anh ý, rất giống Vương Hạo. Nhưng không biết anh còn làm chuyện gì ghê gớm hơn Vương Hạo nữa không!

Băng Băng thu cánh tay Vương Hạo đang kéo lại:"Biết rồi!" - cô đi nhanh lên phòng.

Chả biết Băng Châu còn ở đây không cô thật sự sẽ bóp cổ cô ta nếu bây giờ cô ta dám xuất hiện trước mặt cô.

Vương Hạo đứng tại chỗ, không hiểu cái gì. Nhưng đành bỏ qua quay lại tiếp chuyện với Vương Thiên Phong.

- --

"Băng Băng! Băng Băng!" - tiếng gõ cửa làm cô bực mình thức giấc, tối qua cô khoá cửa nên không ai vào gọi cô thức dậy được, bất đắc dĩ phải gõ cửa phòng lêu thôi, nhưng cô thừa biết người giúp việc không dám lên tiếng gọi cô, chỉ có Vương Hạo. Nhưng cô là cố tình khoá cửa chắc? Không đâu chỉ là cô vô tình thôi.

Băng Băng uể oải:"Cái gì!"

"Ăn sáng " - trả lời ngắn gọn anh lại đợi cô lên tiếng

Băng Băng lăn qua lăn lại mắt nhắm lịm lơ mơ trả lời:"Không đói "

"Ba đang đợi dưới nhà!" - bỏ lại câu đó anh đi thẳng xuống nhà không nói thêm cũng không đợi cô mở cửa.

Nghe ba về Băng Băng lập tức ngồi dậy để nguyên hiện trạng chạy xuống nhà, cô đâm thẳng vào phòng bếp xem có phải ba về không hay Vương Hạo lại trêu cô. Nhưng vừa bước vào cô lại giật mình vì những người đang có mặt ở đây có điều nhìn lại bộ dạng của mình cô lại hận không có cái lỗ để chui xuống.

Trong phòng khách có ba cô, Vương Thiên Phong, Vương Hạo, còn có Minh Khải, Nhã Âu và cả người lần trước ngoại tình là chồng của Nhã Âu thì phải nhưng cô không biết tên nhưng ngồi ở đây hẳn là không tầm thường, ngoài ra một người không thể không nhắc đến đó là hai chị em họ Lâm, Lâm Băng Tử và Lâm Băng Châu... Hôm nay nhà có tiệc hội tụ con nhà nhà chính trị, doanh nhân, thương nhân hay saoooo?

Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt... Ánh mắt không biết diễn tả như nào, mỗi người nhìn cô bằng một ánh mắt khác nhau, cô thật muốn đập đầu chết cho rồi. Để hai chị em họ Lâm thấy được cô bây giờ là nỗi sỉ nhục Vương gia mà.

Băng Băng quay người chạy tốc độ lên phòng, không dám tưỡng tượng thêm

Phía sau một người nhìn theo cô bằng ánh mắt rất bất ngờ cũng có sự vui sướng lẫn khó hiểu trong đó, đến bây giờ mới biết cô em gái Vương Hạo yêu thương là ai, anh còn biết mình nghĩ gì mà lại đem lòng thích cô. Còn cho rằng cô cùng tên với em gái Vương Hạo nữa chứ. Buồn cười thật.

Có lẽ không nhiều người tin vào ánh nhìn đầu tiên về tiếng sét ái tình, nhưng anh tin, tin từ lúc gặp cô ở sân thượng của trương. Sau đó anh nhớ mong cô muốn gặp cô. Anh không biết từ lúc nào Băng Băng lại chiếm một phần suy nghĩ của anh.

"Hắc Phong, anh nhìn cái gì?" - Nhã Âu thấy chồng mình đang ngơ ngác thì liền hỏi, theo ánh mắt đó cô không phải không biết anh đang nhìn Băng Băng.

Cô biết trước đây anh thích Băng Băng rất rất thích là khác, bây giờ có lẽ vẫn không thay đổi nhưng cô vẫn hy vọng anh dành cho cô chút gì đó, ít ra để cô ở trong lòng là tốt rồi.

Hắc Phong quay qua cười với Nhã Âu làm lệ:"Nhìn em đó, bà xã!"

Nhã Âu nhất thời mặt ửng đỏ lên, lần đầu tiên cô nghe anh nói như vậy. Tuy cô biết đây là diễn nhưng cô vẫn vuiii, cô cười, cô hạnh phúc ngay lúc này

Lâm Băng Châu ho khan mấy tiếng,Minh Khải cũng không hẹn mà ho khan cùng lúc nghe Hắc Phong nói câu đó.

Cả hai ngượng im lặng, lát sau Băng Châu thấy ngại ngùng lại lên tiếng:"Thật làm người khác ghen tị mà. Hắc Phong cậu thật là sát thủ tình trường nhaa, toàn dùng những lời lẽ như thế này làm đỗ bao nhiêu người tình bé nhỏ cơ chứ. " - Băng Châu đá mắt về Hắc Phong cũng ngầm ý ám chỉ Nhã Âu chỉ là một trong những người tình chơi qua đường của hắn mà thôi

Nhã Âu tất nhiên hiểu được, nhưng cô sẽ im sao?... Nhưng lần này cô im lặng thật, cô nói lại sao? Hắc Phong thân thiết với Băng Châu như vậy để cô lên tiếng nói lại saoo. Hẳn là cô ta biết cô không nói lại nên mới vậy. Băng Châu nhiều lúc cô nghĩ lòng dạ còn mưu tính hơn cả Băng Tử nhiều

Minh Khải dù sao cũng từng cùng Băng Châu trải qua những ngày hạnh phúc khi còn bên nhau, nhưng Nhã Âu em gái anh, anh sẽ im sao? Anh mở miệng nói...nhưng chưa mở lời đã bị chặn họng bởi lời nói chanh chua hơn

"Nói như vậy thì cô cũng là một trong những người tình bé nhỏ của anh Hạo sao Băng Châu? Nói về sát thủ tình trường thì anh Hạo của chúng ta vẫn hơn một bậc a!"

Băng Băng thay đồ xong xuống nhà thì vừa hay lại thấy màn này, cô tất nhiên hiểu Nhã Âu vì sao không nói gì, cô ngang nhiên bước vào trả lời giúp Nhã Âu. Cũng luôn tiện đạp người chồng vô đạo đức của Nhã Âu xuống một cái cho bỏ ghét. À há cô còn nghe ra Băng Châu gọi hắn là Hắc Phong đúng là hắc ám.

Mọi người theo tiếng nói mà quay lại, Băng Băng chỉ cười ve phía chô trống đối diện Vương Hạo ngồi, vừa hay bên cạnh lại là Minh Khải, trời chơi cô sao?

Băng Châu bình tĩnh cười cười đợi Băng Băng ngồi vào chỗ mới đáp:"Tôi đây sắp trở thành vợ anh ấy, cô làm sao có thể so sánh tôi với người tình của anh ấy chứ?"

Băng Băng nhíu mày khó hiểu tỏ vẻ ngu ngơ:"Ô vậy à! Cô cũng chỉ là sắp cưới thôi, cũng như vẫn nằm trong những người tình của anh ấy chẳng qua là cô may mắn một chút, nhưng biết đâu được cô lại không thể trở thành Vương phu nhân thì sao, tôi so sánh thì có gì sai? Còn Nhã Âu đã trở thành Hắc phu nhân, là vợ đúng nghĩa của Hắc Phong, cô có tư cách gì so sánh Nhã Âu với đám người tình của hắn đây?"

Nhã Âu như vớ được vàng bật cười thành tiếng, Hắc Phong nhìn Băng Băng không nói gì hắn chỉ cười một cái chỉ mình hắn nghe, Băng Băng rất cá tính, từ lấy ấy đến bây giờ vẫn không thay đổi, cay ai thì sát người đó. Những người xung quanh thì ngồi im, ông Vương cũng cười chua không xen vào, ông muốn xem thử bản lãnh con gái ông đến đâu lại to gan đấu võ mồm với Băng Châu. Trước giờ ông cũng chưa được lãnh giáo qua con gái cưng của ông trả đũa ai.

"Ha... Cứ cho là tôi không có tư cách nói Nhã Âu như vậy đi, nhưng còn cô? Cô nghĩ cô tư cách giáo huấn tôi sao Băng Băng?" - Băng Châu nghiến răng

Băng Băng cầm cốc nước cam uống một ngụm:"Không dám, không dám. Sao có thể coi là giáo huấn chứ, lớn rồi nói như vậy không sợ người ngoài cười chê à bà chị?" - cô nhấn mạnh hai chữ cuối rồi cầm lên uống cạn sạch ly nước cam

Băng Châu nhíu chân mày đừng đũa:"Bà chị?"

"Vâng vâng, bà chị lớn hơn em cơ mà. Trước đây nhìn bà chị xinh quá cơ không nỡ gọi tiếng bà chị, bây giờ thấy trên mặt chị cũng lấm tấm vài nếp nhăn rồi nếu không gọi như vậy thật là thất lễ với bề trên. Haizzz. Bà chị cứ từ từ ăn nhé, em còn phải ra ngoài có việc " - vừa dứt câu những người trong phòng cười ồ lên trừ Băng Tử và Vương Hạo là không

"ĐỨNG LẠI!" - Băng Châu hét lên gọi Băng Băng

Băng Băng cứ đi mặc kệ Băng Châu. Băng Châu như vậy càng điên:"ĐỨNG LẠI!!! KHÔNG HIỂU SAO THỨ CON RƠI! " - Băng Châu ý thức được bản thân quá lời. Trước giờ cô chưa bao giờ thiếu lễ phép và mất kiểm sát như vậy. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác. Còn Vương Hạo gần đây anh đã làm quen rồi.

Ông Vương sửng sốt

Băng Băng đứng lại quay đầu:"Vừa nói cái gì?"

"..." - Băng Châu bị ánh mắt sắc bén đó làm hơi khựng lại

"Tôi hỏi cô vừa nói cái gì!"

"Nghe không rõ sao? "-lấy lại khí thế Băng Châu tiến tới

"Cô đem những lời cô vừa nói lặp lại cho tôi."

"À, CON RƠI sao?"

Băng Băng tay nắm chặt lại. Cô quay người chạy thật nhanh ra ngoài, vừa chạy cô vừa khóc như mưa nặng hạt.

Cô đáng lẽ phải cho cô ta vài bạt tai, nhưng sao đây cô đúng là con rơi. Cô không muốn dơ tay vì chuyện không đáng. Cô còn động tay là cô còn có thể bỏ qua. Nhưng bây giờ không phải cô sợ. Mà là cô hận, cô thề sẽ khiến những ai tổn thương cô không sống hạnh phúc được.

...

"Băng Châu " - ông Vương đứng lên bước đến bên Băng Châu nhưng giữ khoảng cách. Không khí rất ảm đạm. Nhưng chỉ vài người nhận ra mùi thuốc súng trên người ông

Băng Châu cười mỉm gật đầu:"Dạ ba "

"Cháu hôm nay là đang giúp bác dạy dỗ Băng Băng sao?" - ông Vương cười mỉm đáp lại

Băng Châu cười cười:"À không, con chỉ... Muốn tốt cho em ấy "

"Cháu nghĩ đến lượt cháu lên tiếng sao dạy dỗ nó sao? "

Tất cả im lặng ngồi chờ, Nhã Âu lúc nảy định chạy theo Băng Băng nhưng Hắc Phong kéo lại, cũng nhờ vậy mới chứng kiến được màn này

"Dạ con không "

"Nhưng cháu đã làm rồi "

"Nhưng ba à, con chỉ nói sự thật, Băng Băng là con rơi do ba nhặt về... Hơn nữa "

"Được rồi. Bác chỉ muốn nói cho cháu biết, hôm nay cháu đã làm một việc mà bác chưa bao giờ làm đối với Băng Băng. Cháu chưa làm dâu nhà này đã như vậy, sau này làm dâu rồi có phải được đằng chân lên đằng đầu luôn không? "

"Ba nghe con nói "

"Đừng gọi bác là ba, một người không tôn trọng người nhà của bác thì không bao giờ có tư cách bước chân vào Vương gia, cháu về trước đi, chuyện hôm nay coi như không có gì, sau này hay nhà chúng ta không liên quan " - ông Vương bước qua người cô đi

Băng Châu nắm cánh tay ông Vương:" Ba, còn chuyện hôn lễ, không lẽ... Ba nghe con nói đi ba "

"Huỷ bỏ tất cả đi "

Băng Châu đứng thẳng người hất tay ông Vương ra:"Ông nói cái gì? Huỷ hôn lễ? Ông ăn nhằm cức lợn đấy à? Mất tôi thì ông nghĩ Lâm thị còn đầu tư vào Vương thị sao? Vương thị còn chỗ đứng à? Chỉ vì đứa con rơi mà phủi tôi đi. Có đáng không? Tôi cho ông cơ hội nói lại. Nói lại tôi nghe ông già "

Vương Hạo, Minh Khải, Hắc Phong đồng thanh bất đồng trước tình cảnh này mà quát lên:"Băng Châu! Đủ rồi " - thân từ nhỏ khẩu khí nói chuyện cũng có phần giống nhau.

Chỉ Băng Tử và Nhã Âu là im lặng nhưng không khỏi bất ngờ

Ông Vương cười khẽ, diu dàng nói:"Băng Băng là đứa con gái mà ông già này yêu thương nhất. Trước giờ ông già như tôi chưa từng nghĩ vì nó là con rơi là đứa con được nhặt về mà bỏ rơi nó. Đối với tôi con bé là tất cả của tôi là sinh mạng của tôi. Thà tôi mất đi Vương thị cũng không thể mất nó. Nó tổn thương tôi cũng tổn thương. Vương thị đi lên từ lúc tôi còn hai bàn tay trắng, mất đi có thể gày dựng lại nhưng còn Băng Băng mất nó đi thì không có Băng Băng thứ hai được. Băng Băng con bé chỉ có một và nó là duy nhất "

Tất cả đều sửng sốt trước những lời này. Băng Châu bước lùi lại cười khinh. Thật không ngờ Băng Băng lại to lớn nhưu vậy, hồ li tinh 9 kiếp mà.

Băng Băng mỉa mai:"ô! Được lắm. Chống mắt lên mà xem nó quan trọng cỡ nào nhé ông già, Vương gia các người chuẩn bị phá sản đi là vừa."

Nói rồi cô bước nhanh ra khỏi Vương gia Băng Tử cũng đứng lên đi theo sau.

Quan trọng như vậy saooo? Vậy thì cô sẽ khiến cho ông già đó mất đi cả hai, Vương thị và cả Băng Băng!