Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 50: Thật Sự Phải Quyết Định



"KHÔNG ĐƯỢC BỎ ĐỨA BÉ ĐÓ " - bên ngoài một người phụ nữa lao vào hét lớn

Lôi Thiên quay người lại, mẹ sao?

Triệu Nguyệt Hạ đi vào trong nắm lấy tay Jame:"Tôi nhóm máu O, tim của tôi rất khoẻ mạnh. Chỉ cần có thể giữ lại cả hai thì tôi có thể "

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"- anh tức giận nói lớn

"Lôi Thiên, thật tốt, sự tồn tại của đứa bé đó chính là cách hoá giải dấu ấn "

"Con không hiểu, không phải chỉ cần giết những người mang huyết thống của mẹ ruột Băng Băng và Lưu Minh Triết là hoá giải hay sao?"

"Cách đó chỉ làm dấu ấn càng thêm phát tán tác dụng mà thôi. Nếu một người có cùng huyết thống với người tạo ra dấu ấn mang thai thì khi đứa bé được sinh ra dấu ấn sẽ giảm đi tác dụng một nửa, còn nếu đứa bé được sinh ra lại mang giọt máu của người bị gieo dấu ấn thì dấu ấn đó hoàn toàn được hoá giải "

"Ý của mẹ là nếu cái thai trong bụng của Băng Băng là con của một trong những người mang huyết thông Vương gia sau khi sinh ra dấu ấn sẽ được hoá giải hoàn toàn. Còn nếu cái thai đó là của những người khác không liên quan đến Vương gia thì dấu ấn sẽ được hoá giải một nửa?" - trước giờ thật sự anh chưa nghe qua về vấn đề này, anh bán đứng bán nghi hỏi

Triệu Nguyệt Hạ gật đầu:"Phải, chính là như vậy. Nhưng đứa bé đó liệu có phải là con của..."

"Là của Vương Hạo" - Lôi Thiên không đợi bà ta hỏi liền trả lời

Bà ta vui vẻ:"Thật may "- nghĩ gì đó bà ta lại nói:"Nhưng sao con lại biết về chuyện dấu ấn? Và cả chuyện giết cặp song sinh"

Lôi Thiên cười:"Mấy năm nay Vương Hạo kêu con đi điều tra về chuyện quá khứ và cả ông Vương nên con biết vậy thôi "

Triệu Nguyệt Hạ gật đầu không nói gì lại nhìn Jame đang đứng yên ở đó:"Theo tôi được biết không phải cấy ghét hay thay tim thì không phải chỉ cần tim thích hợp là được sao?"

Đứng yên nảy giờ nhìn bọn họ nói chuyện, Jame bây giờ mới có phản ứng:"Đúng như bà nói, có điều người bình thường thì có thể nhưng hiện tại bệnh nhân quá yếu, tiếp nhận ca phẫu thuật thay tim này thì mạng sống đang đánh cược là 50/50. Cả bệnh viện này dám chắc cũng không ai dám làm điều tôi đang làm bởi vì không ai nắm chắc phần thắng và chắc chắn cô ấy sẽ chết "

"Khi nào có thể tiến hành phẫu thuật?" - Triệu Nguyệt Hạ ánh mắt chắc nịch nhìn Jame

"Ít nhất là một tuần nữa"

Triệu Nguyệt Hạ quay qua bán nghi hỏi Lôi Thiên:"Bọn họ có biết chuyện Băng Băng mang thai?"

"Ông Vương và Vương Hạo đều không biết sự tồn tại của đứa bé cả bệnh tim của cô ấy bọn họ cũng không biết"

Đúng lúc bên ngoài có một người chạy vào:"Mr.Jame bệnh nhân vừa được đưa vào lúc nảy đã tỉnh lại "

Bà Nguyệt Hạ, Lôi Thiên và Jame đều giật mình, Băng Băng đã tỉnh. Sao có thể nhanh như vậy

Jame đứng lên đi trước:"Tôi qua kiểm tra xem cô ấy thế nào " - nói rồi anh ta bỏ đi

"Lôi Thiên " - Triệu Nguyệt Hạ nắm tay anh:"Chúng ta nhất định phải đưa con bé đi. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho nó và đứa bé. Mẹ biết mẹ có lỗi với con mười mấy năm nay nhưng con có thể vì Băng Băng vì Vương gia mà giúp mẹ hay không?"

Anh lắc đầu nắm lấy tay mẹ anh:"Mẹ. Con không trách mẹ. Còn chuyện của Băng Băng, nếu như chuyện đó tốt cho cô ấy con nhất định sẽ làm, bởi vì con muốn bảo vệ cô ấy, con không muốn cô ấy chịu tổn thương nữa. Lần này con giúp mẹ là vì Băng Băng chứ không phải vì mẹ cũng không phải vì lời hứa năm đó. "

"Con yêu nó đúng không Thiên?"-Bà không dám khẳng định

Lôi Thiên im lặng không nói

Triệu Nguyệt Hạ nhìn con trai mình thở dài một hơi

"Con trai của mẹ nên biết đó là điều không thể. Vạn vật trên đời xảy ra đều có lí do. Cho nên con không thể nào thay đổi mọi chuyện được đâu. Băng Băng từ lúc sinh ra đã ấn định là phải chịu sự tổn thương, dày vò cho đến khi dấu ấn được hoá giải. Đừng tự mình hại mình vì thứ tình cảm này Lôi Thiên à "

"Tình cảm không phải là thứ có thể nói bằng lời. Yêu cô ấy có thể là sai lầm của con nhưng con tin những điều con làm vì cô ấy là không lầm "- dừng một lúc anh lại tiếp lời:"Băng Băng tỉnh rồi, con đi xem cô ấy thế nào. Nếu cô ấy ổn hơn con sẽ nói mọi chuyện cho cô ấy "

Triệu Nguyệt Hạ hết cách đành gật đầu:"Được!"

Lôi Thiên bỏ đi ra ngoài

Lúc anh đến phòng bệnh của Băng Băng thì Jame đã kiểm tra xong và đã đi trước

Bên trong tất cả đều có mặt đầy đủ còn có cả Vương Thiên Phong

Băng Băng nhìn một lượt những người có mặt ở trong phòng cũng không lên tiếng, ai hỏi gì cũng không nói, cứ im như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi

Đến tối ông Vương cùng Vương Thiênu Phong trở về Biệt thự Vương gia tại Canada, Lôi Thiên kêu mẹ anh dẫn Vy Vy về nghỉ trước để anh tìm cơ hội nói chuyện với Băng Băng, chỉ có Vương Hạo là nhất quyết không chịu về.

Thấy Vương Hạo ngồi một bên giường bệnh nhìn Băng Băng đang ngủ anh không khỏi đau xót, đúng là Vương Hạo luôn làm Băng Băng tổn thương dù không biết vô tình hay cố ý, cũng không phủ nhật anh ấy rất yêu thương Băng Băng

Anh tự hỏi nếu Y Lâm bây giờ còn sống, thì Vương Hạo có lựa chọn tình yêu cùng với đứa em gái không cùng huyết thống này mà đi đến cùng hay không, hay lúc đó anh chỉ xem Băng Băng như một đứa em gái và chạy đến bên Y Lâm? Nếu mọi chuyện không xảy ra thì rất khó mà đoán được

"Thiếu gia, hay là anh về nghỉ trước đi ở đây để thuộc hạ lo được rồi, sáng sớm mai ở trụ sở Canada có cuộc họp cổ đông..."

"Không cần đâu! Cậu mệt thì về trước đi, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy "-Vương Hạo bất giác nắm lấy tay cô

Băng Băng đang giả ngủ mà nghe vậy cũng không giả ngủ được a. Chiều giờ nghe Lôi Thiên cứ như muốn đuổi Vương Hạo vậy, Băng Băng đương nhiên nhạy cảm nên hiểu, hơn nữa Lôi Thiên ít nhiều cũng là anh em cùng lớn lên với cô và Vương Hạo. Nói cô không hiểu anh thì còn đáng chữ anh em sao

Cô mở mắt lờ mờ nhìn Vương Hạo, tình cảnh anh ở cùng Vy Vy cho là cô quên sao? Thà cô mất trí nhớ đi cho xong, nhưng xảy ra cũng xảy ra còn làm cô ra nông nỗi này. Thật kinh hãi.

Rút bàn tay của mình lại Băng Băng nhẹ nhàng nói, hơi thở không đều:"Em đói bụng "

Vương Hạo gật đầu:"Được được anh đi mua cho em, em muốn ăn gì?"

Băng Băng hơi mè nheo:"Muốn anh nấu cho em ăn có được không?"

"Bây giờ sao?"

"Không được thì cũng không sao, dù sao em cũng không muốn làm phiền anh!" -vẻ mặt hơi thất vọng cô nói

"Ở bệnh viện này có canteen, để anh xuống nấu ít cháo cho em. Đợi anh một lát "

Băng Băng gật nhẹ đầu:"Cám ơn anh "

Vương Hạo cười xoa đầu cô rồi đi xuống bếp của Canteen

Vừa thấy anh ra khỏi phòng Băng Băng liền nhìn Lôi Thiên:"Anh có chuyện gì muốn nói sao?"

Lôi Thiên hơi mang ý cười:"Em có vẻ hiểu anh "

"Rất hiểu là khác!" - cô cũng cười đáp lại:"Anh nói đi, chuyện gì?"

Lôi Thiên đem đầu đuôi câu chuyện bác sĩ nói với anh và cả chuyện mẹ anh nói với anh kể lại cho cô.

Băng Băng nghe xong không phản ứng nhiều chỉ gật đầu:"Em hiểu rồi "- như không có gì to tát

"Chuyện này rất quan trọng nên em cứ nghĩ kĩ đi, em chỉ có một tuần để suy nghĩ thôi. Một tuần sau dù em quyết định như thế nào anh vẫn tôn trọng quyết định của em "

Nhìn thái độ nghiêm túc của anh làm cô buồn cười a. Băng Băng bật cười:"Em đã suy nghĩ rồi. Cũng quyết định rồi "

"Nhanh như vậy em đã..."

Cô dành nói trước lời anh:"Em đã đến Canada tức là em đã quyết định rồi, nhưng lúc em đến đây chỉ là em muốn rời khỏi Vương Hạo, rời khỏi anh ấy rồi đến đây em lại vướng mắc vào một Vương Thiên Phong, nói ra dù ở đâu cũng giống vậy thôi. Sự thật là em vẫn chưa thoát khỏi Vương gia thì mãi mãi cuộc sống của em cũng không có gì thay đổi "

"Nên em quyết định sẽ đi vì muốn thực sự rời khỏi Vương Hạo sao?"

Băng Băng dịu dàng nhìn Lôi Thiên lắc đầu:"Không. Em quyết định sẽ đi là vì con của em và vì mẹ, mẹ ruột của em!"

"Tại sao?"

"Chẳng phải anh nói nếu như một trong những đứa con của người tạo ra dấu ấn mang thai giọt máu của gia tộc Vương gia được sinh ra thì toàn bộ dấu ấn sẽ được hoá giải à?"

"Phải. Vậy thì đứa bé được sinh ra liên quan gì đến mẹ ruột của em?"

"Một khi đứa bé ra đời, dấu ấn sẽ được hoá giải hoàn toàn. Đến lúc đó oán hận giữa mẹ em và Vương gia đều không còn. Đó là điều duy nhất em có thể làm cho mẹ ruột của em. Cho nên nhất định em sẽ bảo vệ đứa bé này đến cùng "

Lôi Thiên nhướng mày:"Em không hận bà ta sao? Chính bà ta gieo dấu ấn lên người em. Vì sao? Vì sao em lại vì bà ta?"

Cô dở khóc dở cười:"Vì bà ta là mẹ em. Cho dù bà ta có làm gì xấu xa đi chăng nữa thì có một sự thật vẫn không thay đổi là bà ta vẫn là mẹ của em. Bà ta đã để lại cho em một sinh linh bé nhỏ này, hơn nữa khi nó ra đời còn có thế hoá giải dấu ấn. Mẹ em đã ban tặng em một thứ tốt đẹp như vậy em còn có thể hận sao?"- bàn tay đặt lên bụng xoa xoa đầy hạnh phúc

Lôi Thiên chỉ biết im lặng

Băng Băng đột nhiên lên tiếng phá bầu không khí lạnh lẽo:"Tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật là bao nhiêu phần trăm?"

"50 % " - Lôi Thiên không dấu diếm

"Trường hợp không mong muốn xảy ra trong khi phẫu thuật thì sao?"

"Chỉ có thể giữ một trong hai "

"Nếu trường hợp không may xảy ra, muốn giữ đứa bé nhỏ như vậy có phải sau khi em chết sẽ mang nó đến một căn phòng nuôi dưỡng nhân tạo có môi trường sống như trong bụng mẹ có đúng không?"

"Đúng là như vậy " - anh nhìn ánh mắt xa xăm của cô lại thấy thật đau lòng:"Em không tự tin cuộc phẫu thuật sẽ giữ được cả hai sao?"

"Không! Em không tin vào kì tích cho lắm " - Băng Băng cười:"Nhưng thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì em hy vọng anh hứa với em nhất định bằng mọi cách phải giữ lại đứa bé và chăm sóc nó giúp em. Được không?"

Lôi Thiên mím môi gật đầu:"Anh hứa với em!"

"Vậy em yên tâm rồi "

"Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi. Trong hai ngày này em hãy quên những chuyện không vui mà ở bên cạnh Vương Hạo. Anh không muốn sau này em hối hận."

Băng Băng bĩu môi:" Anh nghĩ em là người sẽ hối hận với quyết định của mình à?"

"Có lẽ " - anh nhún vai

"Thật là. Em là người đã quyết định điều gì thì dù nó có tồi tệ ra sao em cũng không hối hận. Vì em đã chọn thì căn bản là không thể quay đầu lại a "

Anh cóc đầu cô một cái:"Anh đùa thôi, anh hiểu em mà. Em là tiểu quật cường "

Băng Băng trợn mắt:"Anh nói em là con gián sao! Đồ khốn aaaa "

Cô lấy gối đánh anh, anh thì cười phá lên cực kì sảng khoái

Một tiếng sau đó, Vương Hạo trở lại. Lúc này Lôi Thiên đã ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại Băng Băng, cô quay lưng lại đứng bên cửa sổ

Ngoài trời đang mưa, anh đặt cháo ở trên bàn đi đến bên cửa sổ

Không biết điều gì xui khiến anh, Vương Hạo bước đến ôm Băng Băng từ phía sao

Băng Băng không biết có ngừoi vào, lại còn ôm cô như vậy khiến cô giật mình, nhưng mùi hương của ai đó đã làm cô phải đứng yên

"Sao vậy?" - Băng Băng thấy anh hơi lạ

Vương Hạo chỉ cười, dịu dàng:"Không có gì, chỉ là anh muốn được ôm em như vậy "

Trái tim cô khẽ rung động. Ngay lúc cô muốn rời xa anh nhất anh lại xoa dịu nỗi đau của cô, làm cô không nỡ...rời xa anh.

Nhanh chống thoát khỏi suy nghĩ viễn vong đó cô gỡ cánh tay anh ra:"Anh đừng như vậy "

Anh buông cô ra đi đến bàn:"Được rồi, đến ăn ít cháo đi "

Ngồi xuống bàn cô cũng tránh ngồi gần anh

Băng Băng đưa tay định ăn nhưng nhanh chóng bàn tay đã được anh giữ lại

"Để anh đút em ăn "

Tại sao anh lại như vậy? Vì thấy có lỗi nên tốt với cô sao?

"Em tự ăn được " - Băng Băng giật lấy cánh tay của mình lại tự ăn

Nghĩ lại chuyện anh cùng Vy Vy anh vội giải thích:"Chuyện ở khách sạn..."

Ánh mắt Băng Băng di chuyển nhìn vào mắt anh:"Không cần giải thích!" - cô không đợi anh nói xong

Vương Hạo đương nhiên hiểu là cô không muốn nghe chứ không phải cô hiểu mọi chuyện như anh muốn

Lúc anh nói chuyện với Vy Vy xong thì cô ta hỏi anh có thể tắm ở đây không?

Anh gật đầu rồi định ra ngoài. Sau đó cô ta không biết mở nước nóng còn muốntifm cánh hoa có hương thơm theo ý cô ta, anh đành gọi người lên chuẩn bị nước tắm cùng cánh hoa cho Vy Vy

Lúc bọn họ chuẩn bị xong nước tắm, anh cũng đi ra ngoài

Có điều vừa đến cửa thì nghe tiếng Vy Vy la lên.

Vừa vào phòng tắm thì thấy cô ta trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm

Bỗng dưng không hiểu có chuyện gì thì cô ta lại một lần nữa la lên thất thanh và nhảy bẫng lên người anh, anh thì không ngờ đến nên mất trọng lực và ngã nhào vào buồng tắm.

Và rồi Anh nghe tiếng Lôi Thiên gọi:"Băng Băng!"

Mọi chuyện sau đó... Có lẽ mọi người biết rồi đấy