Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 7: Không phải là không thể yêu em



Nhã Âu đá đá rồi nhéo rồi lay người Băng Băng -- nhưng mà vẫn không động tĩnh! Ngủ say như chết. - Kiểu này ai đem bán đi thì tỉnh dậy cũng đến nửa địa cầu rồi - Nhã Âu cảm thán

"Em có nghĩ anh hôn cô ta có hiệu quả hơn cách của em không?. " - một giọng nói sau lưng Nhã Âu vang lên.

Nhã Âu quay người lại thốt lên: " Anh hai!". Minh Khải không để ý tiến lên phía Băng Băng quay đầu cô lại, một tay giữ gáy nâng lên, và cúi xuống từ từ...

Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua:" Anh điên sao? Anh không nghĩ đến Băng Băng cũng nghĩ đến Băng Châu đi. Tránh ra " - Nhã Âu đẩy Minh Khải ra cánh tay giữ gáy Băng Băng đột nhiên rút ra làm cô mất thăng bằng.

"Cốp" - đầu cô đập mạnh xuống _ _". "A..." - Băng Băng thét lên thất thanh, mắt nhắm mắt mở tay xoa xoa đầu.

"Cách này của em hiệu quả hơn " - Minh Khải cười rõ to. Nhã Âu chỉ lườm anh một cái rồi đến đỡ Băng Băng dậy.

"Tất cả học sinh tập hợppppppppp!!" - chưa kịp trách an thần cảm giác đau bỗng tiếng của thầy hiệu trưởng vang âm đâu đây, tai sắp thủng cả màng nhĩ. Nhã Âu, Minh Khải theo tiếng gọi đó mà ra ngoài, Băng Băng ở trong lều thay đồ xong đi theo ra ngoài.

"Cảnh tượng trước mắt rất hùng vĩ nha" - Băng Băng thuận miệng thốt lên. Nhã Âu kế bên không nhịn được cười còn cho rằng cô còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng mà cảnh tượng thật rất hùng vĩ a. Toàn bộ khối lớp lớn và cả khối lớp nhỏ đều tụ lại ở bãi đất trống, thầy hiệu trường không biết có phải sợ mọi người không nhìn thấy hay không mà còn bắt thêm cái ghế đứng lên nữa, lạ một điều là Khổng Tử đứng kế bên, hình như còn đang khóc... Khổng Tử khóc thì còn ai dám cười? Băng Băng nghĩ có người uống nhầm thuốc hoặc là có vở kịch sắp xảy ra mới thấy cảnh này.

"Chuyện gì thế? " - lời nói có chút nghi hoặc. Nhã Âu nhìn Băng Băng rồi nhìn qua Minh Khải ý muốn hỏi nhưng không ai trả lời.

Tiếng thầy hiệu trưởng cũng bắt đầu dỏng dạc lên cái loa nhỏ trên tay:" Sáng hôm nay những ai không leo núi mà ở lại lều thì bước lên đây. "

Cái sự tình lạ lẫm, nói là tất cả học sinh nhưng cũng không đến nỗi nhiều vì trường của hai anh em theo học cũng là trường danh tiếng nên số lượng học sinh cũng không gọi là nhiều, đúng hơn là không phải ai cũng có thể vào được. Còn phải tuỳ theo quen hệ và học bổng hay là gia thế...phân biệt chủng tộc hay gần như là vậy.

Nghe yêu cầu của thầy hiệu trưởng Băng Băng từ phía sau bước lên, từng bước từng bước tiến đến phía trước, hình như xung quanh chỉ một mình cô bước lên, không đúng còn cả Vương Hạo và Minh Khải cũng bước lên. Cũng đúng thôi Hạo ca và Khải đệ không có hứng thú du ngoạn từ đời nào rồi. Nói ra là không hứng thú cảm thấy lên núi ngắm mặt trời mọc rất là ngu ngốc.

"Chỉ có ba em sao?" - hiệu trưởng nghi ám nhìn Băng Băng, Vương Hạo, Minh Khải hỏi.

Minh Khải nhìn hiệu trưởng với ánh mắt như muốn nói "nhìn còn không thấy sao?". Hiệu trưởng cũng đủ thông minh để nhận ra ánh mắt đó nên không nói gì. Kế bên hiệu trưởng Khổng Tử cũng hơi bất ngờ cô chỉ nghĩ Băng Băng không hứng thú ngắm cảnh nhất nên cũng chỉ có cô ta không ngờ lại có thêm hai thiếu gia này nữa.

"Chuyện gì?" - Minh Khải nhìn Khổng Tử, lời nói như phóng dao thẳng vào Khổng Tử vậy. Cô ngây người quên mất cả phản ứng. Một lúc sao mới biết phản ứng lại.

"Cũng...không có gì chỉ là lúc sáng nay lúc leo núi xuống thì sợi dây chuyền trong túi sách của em...đột nhiên biến mất. Em... Em là là..."

"Cô nghĩ ba người chúng tôi lấy của cô?" - Khổng Tử chưa nói hết lời đã bị Minh Khải chặn họng. Chỉ có chuyện này cũng kêu gọi mọi người rõ ràng là định diễn kịch hay mà. Với khả năng của Khổng Tử, Minh Khải nghĩ cô mất đồ mua lại cũng không đáng bao nhiêu tiền chỉ là cái cớ hơn nữa ở đây có ba người không nhằm vào anh thì tức là em gái Vương Hạo (Khải đệ tiên đoán như thần
— QUẢNG CÁO —