Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 73: Đổi Trắng Thay Đen (1)



Chuyện xảy ra ngay sau đó cũng đồng loạt được đưa lên các mặt báo lớn nhỏ. Lôi Thiên mỗi ngày ngoài việc đến bệnh viện kiểm tra tình hình của Vương Hạo, Băng Băng thì anh cũng thu xếp mọi chuyện ở công ty bàn giao cho giám đốc điều hành xử lí.

Chuyện bài báo anh giao cho bộ phận truyền thông giải quyết. Chưa đầy một tiếng, tất cả các tin liên quan đều bị gỡ bỏ một cách triệt để. Những nhà báo đề tên trong bài viết đều cuốn gói ra đi. Một phút bốc đồng, cả đời bốc hơi.

Băng Châu là người đầu tiên tỉnh lại, cô bị chấn thương phần đầu phía sau, dù không nguy hiểm đến tính mạng cũng phải khâu liền mấy mũi. Khi cảnh sát đến điều tra, Băng Châu như người điên, luôn miệng cười nói rằng Băng Băng đã bị cưỡng bức trước mặt cô, cô ta thể hiện niềm vui khi nói đến vấn đề đó.

Khi cảnh sát đến hỏi người nhà Băng Băng là Minh Khải thì anh hơi do dự nhưng cuối cùng cũng cho phép vì anh muốn truy cứu đến cùng nếu như cô thật sự xảy ra chuyện kia..., bác sĩ kiểm tra thân thể Băng Băng cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào được cho là bị xâm phạm, chỉ có những vết thương ngoài da do xô xát gây nên mà thôi. Ngược lại trên người Băng Châu lại có dấu hiệu bị xâm phạm tập thể. Minh Khải thở phào nhẹ nhõm cho Băng Băng đồng thời lại thở dài thương xót cho Băng Châu.

Bác sĩ kết luận Băng Châu mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế:”Có thể từ trước đến nay cô ấy luôn tạo cho mình một vỏ bọc quá hoàn hảo, cho nên khi mọi chuyện xảy đến bất ngờ, nó như cú sốc khiến cô ấy không thể chấp nhận được sự thật, vì vậy cô ấy luôn cho rằng người bị xâm phạm không phải là bản thân mình mà là người cô ấy luôn ám ảnh muốn họ bị như vậy"

Những nghi phạm liên quan đến việc cưỡng bức tập thể này hiện vẫn chưa thể xác định vì chưa biết người thuê bọn họ ở chợ đen là ai, mà hiện tại cô lại không tỉnh táo, luôn cho rằng bọn họ xâm phạm Băng Băng. Mấu chốt hẳn là phải đợi Băng Băng tỉnh dậy

Việc Vương Hạo cắt cổ tay mất máu đến nguy kịch, chậm một phút nữa thôi cũng không thể qua khỏi, hiện tại anh đã qua giai đoạn nguy hiểm những vẫn chưa xác định thời gian có thể tỉnh lại, vẫn luôn ở khu chăm sóc đặc biệt theo dõi.

Khi Lôi Thiên sơ cứu cho Vương Hạo ở hiện trường thì anh đã thấy trên tay Vương Hạo có một lớp vải quấn qua tay trước đó, tức là đã có người sơ cứu trước anh. Lúc đó anh không thể nhìn thấy rõ rốt cục thứ trên tay anh ấy là thứ gì. Trên đường đến bệnh viện anh mới để ý đó là miếng vải trên bộ đồ bệnh nhân. Nhớ đến hình ảnh chiếc áo rách tươm của Băng Băng anh không khỏi chua xót. Giây phút đó nhờ có cô mà Vương Hạo không mất quá nhiều máu, nếu không có lẽ đã...

Vương Thiên Phong ở Canada nghe tin cũng lập tức trở về. Vừa về anh đã đến bệnh viện đi làm kiểm tra rồi lấy máu của mình truyền cho Vương Hạo. Ở bệnh viện không phải là thiếu máu cùng nhóm với Vương Hạo, chỉ là anh cho rằng máu của người thân vẫn tốt hơn. Tuấn Lãng sau đó cũng muốn học theo anh hiến máu vì tự trách do bản thân khiến mẹ cậu và Vương Hạo thành ra như vậy nhưng nhanh chóng đã bị mọi người ngăn cản.

Ba ngày sau, Băng Băng đã tỉnh lại. Vừa mở mắt thấy mình đang ở bệnh viện cô có chút nhẹ nhõm, ít nhất thì cô ở đây chắc chắn tiểu Lãng và Vương Hạo cũng được cứu.

Chợt nhớ đến hình ảnh cuối cùng đó cô giật mình bật người dậy, Nhã Âu đang gục đầu bên cạnh cũng giật mình theo. Thấy Băng Băng đã tỉnh cô liền ôm lấy nghẹn ngào:”Cậu tỉnh rồi! Để mình đi báo với mọi người”

Băng Băng bụng vẫn khó chịu kéo Nhã Âu lại:”Vương Hạo đang ở đâu?”

Cô cứ nghĩ chuyện lúc đó là giấc mơ, nhưng hồi tưởng lại vẫn là cảm giác đáng sợ đến chân thật

Nhã Âu khó chịu vì cô mới tỉnh dậy đã lo cho người khác nhưng thấy Băng Băng khẩn trương như vậy lại không nỡ mắng cô:”Anh ấy đã qua cơn nguy kịch, hiện tại vẫn nằm ở phòng chăm sóc đặt biệt"

“Đưa mình đến gặp anh anh ấy đi"

Nhã Âu vỗ tay Băng Băng nhẹ nhàng lên tiếng:”Cậu xem, bây giờ đã là 3 giờ sáng rồi. Thời gian thăm bệnh ở phòng ICU cũng qua giờ quy định rồi. Mau lên giường nằm nghỉ đi, lúc nào đến giờ thăm bệnh mình liền dẫn cậu đi"

“Nhưng mình đã ngủ đủ rồi, mình rất lo anh ấy xảy ra chuyện. Hiện tại chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, chỉ cần nhìn thấy thôi thì mình sẽ yên tâm"

“Bác sĩ nói chuyển biến mấy ngày nay cũng tốt hơn rồi, không lâu nữa sẽ được chuyển ra phòng thường thôi. Lúc đó ngày nào cũng gặp cho chán chết cậu"- Nhã Âu lấy ngón tay dí vào trán Băng Băng dỗ dành

Cũng đành như vậy, biết làm thế nào. Lo lắng vẫn chỉ thêm lo lắng, lực bất tòng tâm

“Tiểu Lãng thì sao? Có bị thương không?”

Nhã Âu rót cho cô một ly nước lọc:”Bây giờ mới biết nhớ đến con trai cơ à!”

Nhận lấy ly nước cô uống một ngụm rồi ra vẻ như không có gì xảy ra:”Thế nào, bây giờ mình là bệnh nhân đấy"

“Tần suất cậu vào bệnh viện còn ít hay sao, lại còn muốn nhắc nhở mình xem cậu là bệnh nhân. Có phải chê bốn năm ngủ đông trong bệnh viện quá ít hay không"

“Cậu lại nói nhảm đi"- Bỏ lại ly nước trên tủ đầu giường Băng Băng xỏ dép dưới chân đứng lên đi ra cửa:”Đi thôi, mình đói bụng rồi, nhớ mang theo tiền đấy"

“Này để mình đi mua cậu mau quay lại...”- Chưa hết câu bóng dáng Băng Băng đã khuất ở cửa, hết cách Nhã Âu lắc đầu vớ lấy điện thoại rồi chạy theo cô

Đoạn đường từ trên lầu xuống nhà ăn của bệnh viện, Nhã Âu tranh thủ gọi điện thoại báo tin Băng Băng đã tỉnh với mọi người

Một lát sau, khi trời sáng hẳn, nhận được tin cảnh sát đến gặp Băng Băng để lấy lời khai. Mọi người cũng có mặt đầy đủ để hỏi thăm Băng Băng, phải kể đến trong đó còn có Y Lâm...

Băng Băng được yêu cầu tường thuật lại sự việc lúc đó, dù nghĩ lại có chút sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng hợp tác đem chuyện lúc đó mà kể lại một lần.

“Sau khi cậu Vương Hạo tự cắt cổ tay mình, cô Băng Châu vẫn ra lệnh những người đó cưỡng bức cô sao?”- Anh cảnh sát không chắc chắn hỏi lại

Cô gật đầu, anh cảnh sát lại hỏi:”Sau đó thì sao? Tại sao bọn họ lại chuyển hướng nhắm đến cô Băng Châu”

Băng Băng lắc đầu, khó khăn nói:”Trước khi mất ý thức thì tôi chỉ thấy Vương Hạo ngã xuống trên vũng máu, rồi cô ta hét lên ra lệnh cho bọn họ cưỡng bức tôi. Tiếp đến tôi cũng không còn đủ sức để bảo vệ mình, tôi chống cự bao nhiêu họ lại ra tay đánh tôi bấy nhiêu đến khi tôi ngất đi. Sau đó tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tỉnh lại đã thấy mình ở đây"

Minh Khải đứng một bên nghe cô nói bất giác nắm chặt tay, Nhã Âu ngồi một bên vỗ lưng cô khiến cô rất ấm áp, dễ chịu. Y Lâm từ đầu đến cuối vẫn quay lưng hướng ra cửa sổ.

“Vậy cô sơ cứu cầm máu cho cậu Vương Hạo vào lúc nào?”- Đây là điều mà cô chưa nhắc đến trong lời khai

Băng Băng nghi hoặc:”Sơ cứu sao? Bọn họ giữ chặt tôi cho đến lúc tôi ngất đi, tôi dù muốn cũng không thể”

Lôi Thiên cau mày khó hiểu, chuyện này...sao anh vẫn thấy có chút kì lạ, không phải Băng Băng cầm máu cho Vương Hạo ư

Đột nhiên, có một người đi vào báo cáo với anh cảnh sát:”Đội trưởng, phía cô Băng Châu nói rằng bản thân đã nhớ ra mọi chuyện nên muốn cho thêm lời khai mới”

Băng Băng tự dưng thấy lạnh sống lưng, cảm giác bất an vô cùng

“Lời khai gì?”

Cậu thanh niên cúi cười:”Cô ấy biết Băng Băng đã tỉnh muốn tự mình đến đây để đối chiếu lời khai”

Anh cảnh sát nhìn Băng Băng quan sát rồi đồng ý cho gọi Băng Châu đến.

Chưa kịp đi gọi thì Băng Châu đã từ bên ngoài bước vào:”Tôi đến rồi đây"

Những ánh mắt dừng lại trên người Băng Châu, cô không để tâm đi thẳng vào tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh Băng Băng. Hai cô gái này ngồi bên cạnh thật sự rất khác biệt, bọn họ tất nhiên đều mang vẻ mặt tái nhợt vì mới trải qua cơn bệnh của mình. Nhưng mỗi người đều mang một vẻ đẹp riêng khiến ai cũng chăm chú dõi theo. Băng Châu luôn mang vẻ đẹp khiến người khác khiêm nhường, không nỡ thương tổn. Băng Băng thì lại khác, một vẻ đẹp chân thực hơn, khí chất trời sinh đều hiện rõ trên khuôn mặt, khiến người khác bất giác mà quay đầu.

“Vừa nãy mọi người đang nói đến đâu vậy?”-Băng Châu ngây ngô hỏi lại

“À, đang nói đến vấn đề cầm máu cho Vương Hạo lúc xảy ra tai nạn. Nhưng mà cô Băng Châu đã nhớ ra chuyện gì vậy?”-Anh cảnh sát tò mò

Băng Châu chậm rãi nhìn Băng Băng ngấn lệ, không nói

Anh cảnh sát thắc mắc:”Cô Băng Châu làm sao vậy?”

Một giọt nước mắt rơi xuống trên má Băng Châu, cô nắm lấy tay Băng Băng:”Em thật sự không thấy hối hận về những chuyện bản thân đã làm ra sao?”