Anh Trai Zombie Hãy Cắn Em Đi

Chương 15: Sống sót cùng ghen tuông



Edit: TrangQA830810

Thành phố Y hoàn toàn bị zombie đánh phá không phải nơi thích hợp ở lâu. Dung Dật Thần chuẩn bị chạy tới thành phố A kế bên, chỗ đó có căn cứ quân sự chiếm đóng, theo lý thuyết sẽ tương đối an toàn, khoảng cách không xa nên không sợ hết xăng. Bất quá dọc đường đi zombie xuất hiện ngày càng nhiều, như tổ ong bu đông nghẹt, bất kể Dung Dật Thần chạy lượn quanh cỡ nào cũng rơi vào trong vòng vây của lũ zombie.

Dung Dật Thần dặn em gái ngồi kế bên vịn chắc, lấy dũng khí tông xe thẳng vào bầy zombie nhằm đột phá vòng vây, nhưng zombie số lượng lại quá nhiều, không ít tay chân zombie mắc kẹt dưới gầm xe, bánh xe đi về phía trước phi thường khó khăn, những bàn tay zombie đầy máu cào liên tục vào cửa sổ xe, mặt hướng vào bên trong xe nhếch miệng nhe răng.

Chân ga vào lúc nguy cấp này lại không nhạy, mắt thấy cửa sổ xe xuất hiện vết nứt, Dung Dật Thần nắm chặt con dao cắt trái cây muốn nhảy ra liều mạng, đúng lúc này một chiếc xe vận tải từ khúc quanh vọt ra cán nát một lượng lớn zombie.

" Kétttttt..." một tiếng, xe vận tải dừng lại phía trước, cứa xe mở ra, một thiếu niên cao gầy từ trên ghế phụ nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn, giơ súng trường tiêu diệt những con zombie còn sót lại.

Sau khi tiêu diệt sạch sẽ đám zombie , một gã đàn ông to lớn từ chỗ ghế tài xế nhô đầu ra " Đã nói không cần lo lắng cho người không quen biết, nhóc mày chán sống rồi"

Thiếu niên vuốt vuốt mũ lưỡi trai " Anh Lỗi, em thấy trong xe có một cô bé, nếu mặc kệ thì không hay lắm"

Cửa sau thùng hàng kéo ra, một cô gái xinh đẹp vóc dáng cao gầy mang váy đen hở ngực nhảy ra, hứng thú đánh giá Dung Dật Thần. Anh Lỗi thấy mỹ nhân chỉ lo chú ý người đàn ông khác rất tức giận nói

" Nhanh leo lên, cứu bọn họ một mạng là được rồi, đừng ở bên ngoài gây sự nữa, chúng ta mau đi tới thành phố A"

" Tôi cũng không phải là gì của anh, anh quản quá rộng rồi"

Người đẹp hướng anh Lỗi liếc mắt một cái, bước về phía xe Dung Dật Thần " Hai người cũng đi tới thành phố A đúng không, có muốn đi nhờ xe?"

Dung Dật Thần gật gật đầu nói " Xe tôi bị mắc kẹt, nếu tiện xin chở theo tôi cùng em gái"

Anh Lỗi hướng mặt đất lầm bầm " Đồ ẻo lả"

Dung Dật Thần bỏ ngoài tai lời của anh Lỗi, anh không thể đem tính mạng em gái làm tiền đặt cược nên phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, dù phải hi sinh tôn nghiêm anh cũng muốn thay em gái tìm được đường sống.

Dung Dật Thần vác một bao vật tư lên thùng đựng hàng, bên trong không gian khá lớn nhìn như một phòng nhỏ bốn mươi thước vuông, trên nóc có cửa sổ thông khí chất khá nhiều đồ dùng hằng ngày, giống như một gia đình nhỏ. Ngoại trừ ba người vừa xuất hiện, bên trong còn một tên mập mạp, một gã đeo kính, và một người phụ nữ có thai bụng rất to.

Tên mập thấy Dung Dật Thần mang theo không ít vật tư, vẻ mặt lập tức kích động

" A, cậu mang theo thứ tốt gì vậy?"

Dung Dật Thần vì lấy lòng đem vật tư mang ra hết, trong đó có một lon sữa bột hấp dẫn sự chú ý của gã đeo kính.

Tên đeo kính ngượng ngùng chỉ " Lon sữa bột này có thể cho bà xã của tôi không? "

Dung Dật Thần không chút keo kiệt mà đem lon sữa đưa cho hắn " Đương nhiên có thể, đồ trong túi thích gì cứ lấy"

Hành động này làm tăng không ít thiện cảm đối với hai người mới, bọn họ chủ động cùng Dung Dật Thần giới thiệu, gã đeo kính tên Vương Nhược Hi, vợ hắn là Lý Nhiễm Nhi chẳng mấy chốc sẽ sinh con, hai người họ kết hôn được ba năm thật vất vả mới có thai, lại gặp ngay thời kì tận thế, đối với đứa bé chưa ra đời mà nói thực quá mức xui xẻo.

Tên mập mạp còn gọi Ngô Đắc Cương, là một tay chuyên mổ heo, sử dụng dao giết lợn thành thạo đã cứu bản thân một mạng, nhưng vợ và con đều bị biến thành zombie. Người đẹp tên Dương Tử Lam, là bạn gái của anh Lỗi đang lái xe, vốn là tiểu thư nhà quan chức, lúc gặp nạn anh Lỗi là người đầu tiên chạy đến cứu cô.

Dung Dật Thần lễ phép cùng mấy người bọn họ nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được tiếng cười sang sảng của em gái, từ lúc tỉnh dậy đến giờ anh chưa thấy em gái cười qua, nên không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn thứ gì lại chọc được cô cười.

Bởi vì anh Lỗi đang giận dỗi, nên thiếu niên mũ lưỡi trai không dám ngồi chỗ kế bên tài xế, theo lên thùng hàng cùng Ân Ân ngồi một chỗ nói chuyện vui, thiếu niên đem súng lục tháo ra, ngón tay linh hoạt như ảo thuật gia đem tổ hợp ráp lại, khiến Ân Ân thán phục không thôi.

Dung Ân Ân hưng phấn vỗ vỗ tay " Anh Du Dặc thật giỏi, dạy em có được không?"

Thiếu niên xoa xoa mái tóc Ân Ân, cười đến khoé mắt cong lên, giọng nói ấm áp cổ vũ " Rất đơn giản, Ân Ân thông minh như vậy, chẳng mấy chốc sẽ học được"

Dung Dật Thần trừng mắt nhìn một màn này, phảng phất như thứ gì đó bị mất đi, trong lòng dâng lên một trận phiền muộn, chỉ là vài động tác tháo dỡ lắp ráp đơn giản, rõ ràng anh trai em cũng biết vì sao phải học từ người ngoài ...