Ở tầng hai của quầy bách hoá, Dung Dật Thần vì tiết kiệm thời gian, anh chạy thật nhanh thu thập thức ăn và nước uống đóng chai, cố gắng tránh xung đột trực diện với lũ zombie.
Trong siêu thị một mảnh hỗn độn, do đã trải qua nhiều đợt cướp đoạt của những người còn sống sót, rất nhiều bức tường đổ vỡ do bị bom đạn tấn công từ bên ngoài, xuyên qua lỗ hổng nhìn ra phía ngoài đột nhiên có tiếng còi báo động vang lên, một con zombie nào đó đã vô ý kích hoạt còi báo động xe hơi, tiếng còi kêu lớn thu hút lũ zombie xung quanh.
Dung Ân Ân núp trong tấm thảm phía sau xe, nghe thấy tiếng còi kêu lớn nhưng vẫn nằm yên không nhúc nhích. Dung Dật Thần thở phào một cái, thầm khen em gái làm tốt lắm, nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt, còi càng vang càng nhiều zombie tụ tập lại đây.
Nhờ tiếng còi, Dung Dật Thần không cần lo lắng tiếng súng sẽ thu hút bọn zombie, anh ngồi xổm xuống ngắm về phía còi báo động bắn hai mươi bảy phát nhưng vô ích, may mắn năm phát cuối tiếng còi cũng dừng lại, nhưng xung quanh tụ tập một số lượng zombie khá lớn, phía cửa đã không còn đường ra.
Dung Dật Thần khẽ cắn môi, theo lỗ hổng của bức tường bò ra ngoài, tiếng động nhảy xuống của anh thu hút vài con zombie chúng nhe hàm răng vọt tới. Dung Dật Thần rút thanh kiếm nhật ra, nó từng nằm trong bộ sưu tập mà ba anh yêu thích nhất, không nghĩ tới ở chỗ này nó lại có thể phát huy tác dụng, ánh sáng bạc loé lên nhanh như chớp cắt đứt đầu của mấy con zombie, chạy nhanh đến xe jeep mở cửa, đột nhiên một cảm giác đau xót như bị chó cắn từ mắt cá truyền tới, Dung Dật Thần cúi đầu nhìn thì thấy một con zombie khuôn mặt dữ tợn đang nằm dưới đất cắn chặt chân anh.
Dung Dật Thần cầm kiếm đặt ở cổ con zombie hung hăng rạch mạnh một đường, răng nó ghim chặt vào chân anh, phải cố hết sức mới đem đầu nó nhổ ra được, quăng mạnh về phía một con zombie khác đang vọt đến, ngồi vào ghế khởi động xe chạy đi.
Dung Ân Ân bò lên ghế phụ nhìn chằm chằm mắt cá chân của anh trai, run giọng nói.
" Anh hai, anh bị thương?"
Dung Dật Thần sắc mặt trắng bệch, lái xe đánh bay những con zombie chặn đường, khàn giọng trả lời. "Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ tốt"
Tuy nghe anh trai bình tĩnh trả lời, nhưng Dung Ân Ân vẫn rất lo lắng, cầm lấy chiếc áo phía sau ghế của mình, quấn quanh miệng vết thương ở mắt cá chân của anh trai, cố gắng ngăn chặn máu đang chảy ra ngày càng nhiều.
Dung Dật Thần chuyên tâm lái xe, không để ý nhiều đến hành động của em gái, nhưng đầu óc ngày càng mê man, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh dần, trái tim co quắp theo từng nhịp đập, cảm giác đau đớn ở mắt cá chân đang từ từ lan ra. Đây là dấu hiệu bệnh trạng sau khi bị zombie cắn, theo tin tức thu được, nếu bị cắn sau 24 giờ sẽ biến thành zombie, cũng may còn một ngày nữa, anh có thể đưa em gái đến một nơi an toàn, nhưng đã hai ngày nay anh chưa ăn gì, vừa rồi lại còn kịch liệt chiến đấu, sức lực sớm đã cạn kiệt.
Dung Dật Thần cảm thấy trước mắt tối đen, không thể không dừng lại, nặng nề tựa đầu vào tay lái. Dung Ân Ân lo lắng lay lay anh trai, đôi mắt đen láy chậm rãi phủ đầy nước mắt.
" Anh hai đau lắm đúng không?"
Dung Dật Thần giơ cánh tay lên, chạm vào gò má Ân Ân nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống.
" Anh hai không đau, Ân Ân phải kiên cường lên"
Dung Ân Ân lục trong túi quân dụng lấy ra ít bánh bích quy đưa đến trước miệng anh trai.
" Anh hai ăn đi"
Dung Dật Thần thấy bánh bích quy hoàn toàn không muốn ăn, nhưng nhìn thấy cánh tay trắng nõn của em gái lại cảm thấy rất đói bụng, thật muốn cắn một miếng .