Ở trên thảm cỏ xanh biếc, thân thể Dung Ân Ân xụi lơ nằm đó, anh trai kề sát cơ thể cô, ngón tay không ngừng chuyển động ra vào theo quy luật, công kích vị trí giữa hai chân cô, tiểu huyệt phía dưới bị ma sát co rút dữ dội, hút chặt dị vật đang xâm nhập
Cảm giác vui vẻ thoải mái như thuỷ triều dâng lên, Dung Ân Ân cắn chặt môi, cô sợ mình chịu không nổi bật ra âm thanh rên rỉ, nơi này chính là bên ngoài, nếu có người nghe được thì làm sao bây giờ?
" Anh rất phiền nha, do dự cái gì, có việc gì cứ nói thẳng được không ?"
Quả nhiên lo sợ điều gì, thì điều đó liền đến, xa xa truyền đến tiếng nam nữ cãi vã
Lưng Dung Ân Ân cứng đờ, sợ đến bật người dậy, liền bị anh trai giữ lại. Dung Dật Thần làm một động tác che miệng em gái, ôm Ân Ân chạy vào trong rừng cây phía sau
" Ân Ân, leo lên "
Dung Dật Thần nâng cái mông nhỏ của em gái đem cô đẩy lên một cái cây lớn, bản thân anh cũng nhanh nhẹn xoay người leo lên, cây này cành lá tầng tầng đặc biệt rầm rạp, Dung Dật Thần có thể từ khe hở của lá cây thấy được hai người nam nữ kia, nhưng bọn họ lại không thể phái hiện ra hai anh em Ân Ân
Anh Lỗi nói " Mập mạp chết rất kỳ quái, thi thể của hắn tuy rằng nằm ở bên ngoài, nhưng Du Dặc nói ở cạnh cửa thấy có dấu móng tay"
Dương Tử Lam có chút bất đắc dĩ " Kia có thể nói lên cái gì, nói không chừng Ngô mập mạp tính chạy vào, lại bị zombie kéo ra "
" Cửa lớn tại sao lại đóng ?"
Dương Tử Lam nhất thời không biết trả lời ra sao
Anh Lỗi nhìn chung quanh, vẻ mặt thần bí khó đoán nói với Dương Tử Lam " Anh đoán nhất định là cái người gọi Thượng Trí Văn kia, chủ của nơi này giở trò quỷ, tên đó cả ngày trốn tránh ở lầu ba, nói không chừng giết Ngô mập mạp là muốn đuổi chúng ta đi "
" Anh suy nghĩ quá nhiều, nếu chuyện thật như vậy, chúng ta cũng nên sớm rời đi ..."
" Mập mạp mặc dù hay ăn làm biếng, nhưng vẫn là bạn thân nhiều năm của anh, nói gì thì nói cũng phải báo thù cho nó "
Dương Tử Lam liếc nhìn anh Lỗi một cái " Hừ, anh là sợ đi ra ngoài thì vị trí đứng đầu sẽ khó mà giữ được thôi, Dung Dật Thần so với anh lợi hại hơn nhiều "
Dung Ân Ân co rúc trong lồng ngực anh trai, nghiêm túc lắng nghe đoạn đối thoại của hai người, đột nhiên hai chân nhè nhẹ bị đẩy ra, khí lạnh tràn vào hạ thân, một vật cứng rắn nóng bỏng chống đỡ ở tiểu huyệt mềm mại của cô
Dung Ân Ân kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt trong tréo sáng như ánh sao của anh trai, dịu dàng chăm chú nhìn cô, hô hấp không khỏi bị kiềm hãm, hoàn toàn đắm chìm dưới cái nhìn ôn nhu của anh
Dung Ân Ân bị anh trai ôm đặt ở trên đùi, một cử động nhẹ côn thịt đã tiến vào khe huyệt ướt đẫm, bởi vì hai người đang ngồi trên cây, hơn nữa gần đó còn có người khác, cho nên động tác của hai anh em rất nhẹ nhàng cẩn thận, cũng tăng thêm phần kích thích
Anh Lỗi nghe ra trong lời nói của Dương Tử Lam rất coi thường mình, nên tức giận nói
" Cô cả ngày nhìn chằm chằm tên ẻo lả kia, cho rằng ông đây không thấy, cô phải làm rõ ràng ai là người đàn ông của cô, tên ẻo lả đó suốt ngày chỉ biết đến em gái của hắn, có bao giờ liếc mắt nhìn đến cô "
Dương Tử Lam giống như bị chọt trúng tử huyệt, đẩy người phía trước một cái lớn tiếng nói " Nói bậy, chính anh không bằng người ta, chỉ biết trách người khác, lúc trước người cứu bọn tôi là ai, còn anh khi đó đang chạy đến chỗ nào ?"
" Đồ điếm ..." anh Lỗi hung hăng quăng cho Dương Tử Lam một cái tát, đẩy cô ngã trên mặt cỏ, hai mắt đỏ ngầu tiến lên xé nát quần áo của cô
" Mới mấy ngày không chạm vào cô, đã chịu không nổi rồi, phải làm cho cô biết ai mới là người đàn ông của cô"
Mà lúc này trên cây, Dung Dật Thần đang ôm em gái, hai cái chân trắng nhỏ đang kẹp chặt bên hông anh, côn thịt lún sâu vào trong u cốc của Ân Ân, chuyển động nhè nhẹ, nghe được tiếng quần áo xé rách, chỉ nhếch môi nhàn nhạt cười
Ở trong biệt thư hay phía bên ngoài, đều không an toàn, nhưng mặc kệ chỗ nào, em gái luôn được anh che chở chu toàn ...