Bữa sáng do Dư Nhân Dĩnh chuẩn bị đã làm xong, cô đem thức ăn bày ra trên bàn, nhìn mấy người từ trên lầu bước xuống nhoẻn miệng cười
" Tôi có làm chút điểm tâm, mọi người tới nếm thử "
" Bữa sáng hôm nay thơm quá nha "
Dương Tử Lam hít một hơi sâu, ở bên tai Lý Nhiễm Nhi nhỏ giọng nói " Sao không thấy mấy người kia, chẳng biết đã chạy đi đâu ?"
Lý Nhiễm Nhi đang dỗ con lắc đầu nói " Không biết, Nhược Hi đêm qua cũng không thấy trở về "
Nhìn thấy Dung Dật Thần vừa bước xuống lầu, không có anh Lỗi bên cạnh Dương Tử Lam càng thêm can đảm tiến đến chỗ anh hỏi " Dật Thần, em gái anh đâu ?"
Dung Dật Thần không thích Dương Tử Lam cứ gọi anh một cách thân mật như vậy, vẻ mặt băng lãnh trả lời " Em ấy còn ngủ "
" Ân Ân thực là một con heo lười, mặt trời đã đứng bóng còn chưa chịu dậy "
Dương Tử Lam kéo ghế bên cạnh cười nói " Dật Thần, đến ngồi chỗ này "
Dung Dật Thần im lặng, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, khiến cho Dương Tử Lam lúng túng không thôi
Dư Nhân Dĩnh múc cho mỗi người một chén canh trên bàn, mắt thấy bọn họ đều đã uống xong mới nói " Đây là súp củ cải đỏ, mọi người nếm thử xem mùi vị ra sao, trong bếp còn đang nấu đồ ăn, tôi vào xem một chút "
Mấy phút sau Dư Nhân Dĩnh từ phòng bếp bước đi ra, thấy bọn họ đều đã yếu ớt gục ở trên bàn, không thể ...ức chế thêm nữa cười ra tiếng " Hừ, một đám ngu ngốc "
Cô đem Dương Tử Lam ở kế bên buộc chặt tay chân lại, một bóng dáng màu đen đột ngột xuất hiện đi tới phía sau, đoạt lấy sợi dây trong tay cô " Cô đang làm cái gì ?"
Dư Nhân Dĩnh quay lại nhìn Thượng Trí Văn, biểu tình lập tức trở nên nhu hoà, lời nói nhỏ nhẹ " Trí Văn, em họ anh cùng bạn hắn đã biết bí mật của chúng ta, em đã nghĩ ra biện pháp đem bọn họ giam lại, còn lại mấy người này cũng phải xử lý "
Thượng Trí Văn rên nhẹ một tiếng " Mọi thứ đều là chủ ý của cô ..."
Dư Nhân Dĩnh túm chặt cánh tay của Thượng Trí Văn nói " Em cũng là vì anh, anh nuôi con zombie kia, chẳng lẽ không cần thịt người tươi sống ?"
Khuôn mặt thon gầy của Thượng Trí Văn nhăn lại, chợt đẩy tay Dư Nhân Dĩnh ra " Không cho phép nói Mạch Ly như vậy, em ấy vẫn còn sống "
Dư Nhân Dĩnh mang theo tiếng khóc nức nở la " Trí Văn, em mới là người yêu anh nhất, Mạch Ly đã chết, cả người ngay đến một miếng da bình thường cũng chẳng có "
Thượng Trí Văn lắc đầu, gằn từng chữ một " Em ấy coi như đã hư thối, cũng hơn cô gấp ngàn lần "
Dư Nhân Dĩnh xoa khoé mắt ướt át, quay đầu lại nhìn về phía bàn ăn kinh ngạc nói " Sao thiếu mất một người, chỗ này còn có một người đàn ông mà ?"
" Có phải hay không tên là Dung Dật Thần, hắn sao lại chạy đi được, một chút tiếng động cũng chẳng nghe thấy "
Thượng Trí Văn đi tới xiết chặt dao nĩa trên bàn, trên mặt một mảnh xanh mét .
" Hắn trốn cũng chẳng được bao xa, em gái hắn còn trên lầu, nói không chừng đã chạy lên trên đó "
Dư Nhân Dĩnh từ ngăn kéo rút ra một cây súng ngắn " Vũ khí của bọn hắn em sớm đã giấu đi, hắn chẳng thể chạy trốn chỉ với hai bàn tay trống không "
Lúc này Dung Dật Thần đã chạy lên lầu hai, gọi em gái đang ngủ say tỉnh lại " Ân Ân, mau dậy "
Dung Ân Ân xoa xoa hai mắt tèm nhèm còn buồn ngủ, giọng nói ngoái ngủ hỏi " Anh hai có chuyện gì ?"
Dung Dật Thần ôm lấy em gái đang ngồi trên giường, khoác thêm quần áo cho cô nói " Phải nghe lời anh hai, suỵt, đừng lên tiếng "
Lúc hai người đang thấp giọng nói, cũng là lúc tiếng gõ cửa nặng nề vang lên ...