Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lâm Tiểu Viên và Khương Tư Tư đi ngang qua sân vận động liền bị tiếng huyên náo hấp dẫn.
Sân bóng rổ tập trung không ít người, tiếp thêm khí thế cho những người tham gia thi đấu.
“Học viện Truyền thông đấu với học viện Ngoại ngữ của bọn mình đó! Qua xem một lát đi.” Lâm Tiểu Viên thân thì còn đang ở cạnh Khương Tư Tư nhưng tâm sớm đã bay đến tận sân bóng rổ rồi.
Khương Tư Tư không tình nguyện bị kéo qua đó, mới đứng chưa được một hai phút đã nhìn thấy Hình Ý Bắc trong bộ quần áo màu đỏ ném một quả ba điểm đẹp mắt vào rổ rồi quay đầu đập tay với thành viên trong đội.
Vẫn là dáng vẻ thiếu niên khí phách nhiệt huyết ấy.
Trận đấu tiến vào hồi gay cấn, bầu không khí của nhóm khán giả cũng được đẩy lên cao, ai cũng muốn được chen lên đứng phía trước, mọi người xung quanh bắt đầu xô đẩy nhau, Khương Tư Tư đứng không vững bị đẩy cho lảo đảo, không cẩn thận dẫm trúng một người.
Sợ làm thương người ta, cô vội quay phắt đầu lại, phát hiện người mình dẫm trúng là Quan Ngữ Hi.
Nhưng cô ta lại không quan tâ m đến chân mình vừa mới bị đạp phải, chỉ lo chai nước trong tay vừa bị Khương Tư Tư va vào đang lăn lông lốc trên mặt đất, bực bội mà “chậc” một tiếng.
Khương Tư Tư lập tức ngồi xổm xuống giúp cô ta nhặt chai nước lên, “Xin lỗi, ban nãy tôi không thấy người ở sau lưng.”
“Đừng động vào đồ của tôi, tôi tự làm được.” Giọng điệu Quan Ngữ Hi cáu kỉnh, cô ta khó chịu nhặt chai nước lên rồi ôm vào lòng, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong sân bóng rổ.
Quan Ngữ Hi đi rồi Khương Tư Tư mới đứng dậy ngẩng đầu nhìn, cô ta cũng mặc một bộ quần áo bóng rổ màu đỏ, y hệt của Hình Ý Bắc.
Quan Ngữ Hi chẳng mảy may để ý gì đến ánh nhìn của Khương Tư Tư, cô ta đi đến bên cạnh đội bóng rổ, cúi người phát nước khoáng cho họ, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra.
Chai nước cuối cùng, Quan Ngữ Hi đưa cho Hình Ý Bắc rồi thuận tiện ngồi xuống cạnh anh.
Hai bộ quần áo bóng rổ màu đỏ chói mắt, rất giống hỷ phục.
Khương Tư Tư thở dài, gọi Lâm Tiểu Viên rời đi.
Vừa đi được hai bước, giọng nói của Hình Ý Bắc vang lên sau lưng cô.
“Khương Tư Tư!”
Khương Tư Tư quay người, “Sao đấy?”
Hình Ý Bắc đi lên trước mấy bước, vừa mới vận động xong, hơi thở của anh rất dồn dập, trong tay còn cầm chai nước khoáng kia.
Hình Ý Bắc không vội nói, anh uống già nửa chai nước trong tay, sau đó hơi cúi đầu nhìn Khương Tư Tư, “Kết quả phỏng vấn thế nào?”
Khương Tư Tư: “Trượt.”
Đáy mắt Hình Ý Bắc xoẹt qua vẻ khó tin: “Trượt?”
Khương Tư Tư: “Ừ.”
“Trượt thì trượt thôi.” Bỗng nhiên anh bật cười thoải mái, “Dù sao cậu cũng không thích ăn đồ Nhật.”
Khương Tư Tư chỉ gật gật đầu, nhưng nghe được lời này của anh, trong lòng cô vẫn âm thầm vui vẻ.
“Phải rồi.” Hình Ý Bắc lại hỏi, “Ngày mai sinh nhật cậu, cậu định tổ chức thế nào?”
“Tôi mời bạn cùng phòng đi ăn lẩu.” Khương Tư Tư chọc chọc vào vai Hình Ý Bắc, “Cậu nhớ phải đến đấy nhá.”
Hình Ý Bắc thuận thế tóm lấy ngón tay Khương Tư Tư, “Cậu không mời riêng tôi à?”
Ngón tay bị anh giữ trong lòng bàn tay, chút mồ hôi lẫn lộn không biết là của ai, Khương Tư Tư ngẩng đầu nhìn anh, lúng túng nói: “Sao lại phải mời riêng cậu?”
“Được thôi.” Hình Ý Bắc thả tay cô ra, Khương Tư Tư lập tức giấu tay ra sau lưng, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo.
“Cái gì? Tối nay ăn lẩu á? Dịp gì thế?” Trương Thế Xán không biết đã đi ra đây từ lúc nào, anh ta bá vai Hình Ý Bắc nhưng lại nhìn chằm chằm Khương Tư Tư.
Hình Ý Bắc đẩy anh ta ra, “Không liên quan đến cậu.”
Trương Thế Xán mặc kệ anh, cười nói với Khương Tư Tư: “Này, em là Khương Tư Tư nhỉ? Còn nhớ anh không? Khai giảng học kỳ trước, anh là người đi đưa dù cho em đấy.”
Khương Tư Tư nghiêm túc quan sát anh ta, rồi lại nói một câu vô cùng dối lòng: “À, nhớ ạ, cảm ơn anh.”
Khóe miệng Trương Thế Xán giật giật, “Nhìn ánh mắt của em là anh biết không nhớ rồi, nhưng mà không sao, em chỉ cần nhớ Hình Ý Bắc của bọn anh là được.”
Khuỷu tay Hình Ý Bắc co lại, thúc vào người anh ta một cái, “Thích nói nhiều đúng không?”
Trương Thế Xán sờ mũi nhịn cười, buông Hình Ý Bắc ra: “Tôi đang làm quen kết bạn với đàn em mà, bạn của cậu cũng chính là bạn của tôi, có đúng không?”
Lời nói của Trương Thế Xán vô cùng kỳ lạ, ánh mắt láo liên cứ liếc qua liếc lại giữa Khương Tư Tư và Hình Ý Bắc.
Hình Ý Bắc đứng một bên còn thấy phiền, anh hắng giọng, xách cổ Trương Thế Xán quay lại sân bóng, “Sắp vào nửa trận sau rồi, mau về thôi.”
Khương Tư Tư nhìn theo bóng lưng anh mà ngẩn người.
Lâm Tiểu Viên kéo góc áo cô: “Đi thôi, buổi tối còn có tiết tự học đó.”
Hai người chậm rì rì đi xa khỏi sân vận động, tiếng cổ vũ của đám đông quanh đó cũng tan dần.
“Quan Ngữ Hi thật sự rất nhắm vào cậu.” Lâm Tiểu Viên khoác tay Khương Tư Tư, “Cậu có nhận ra không?”
“Đến cậu còn nhận ra không lẽ tớ lại không nhận ra?” Vừa nghĩ đến Quan Ngữ Hi, Khương Tư Tư lại thấy bực mình, “Tớ với chị ta có khi trời sinh tính khí đã không hợp rồi, còn cả bạn cùng phòng của chị ta nữa, đều đáng ghét như nhau.”
“Cậu cũng ghét chị ta à, tớ thấy cậu đối với ai cũng thân thiện dễ gần, còn tưởng cậu không ghét ai bao giờ.”
“Vốn dĩ tớ cũng chẳng đặc biệt ghét ai đâu, nhưng Quan Ngữ Hi và bạn cùng phòng của chị ta lúc nào cũng chọc vào điểm khiến tớ khó chịu nhất, vậy mà tớ có thể không ghét được sao?”
Lâm Tiểu Viên bật cười, “Nhưng mà người yêu mến chị ta nhiều lắm đó.”
Khương Tư Tư bĩu môi: “Tớ biết, chị ta là nữ thần mà.”
Lâm Tiểu Viên quay đầu nhìn, nửa hiệp sau đã bắt đầu, Quan Ngữ Hi đứng một bên cổ vũ, có người sẽ chạy đến đưa nước đưa giấy cho cô ta, cứ làm như cô ta mới là người thi đấu chính không bằng.
“Haizz.” Khương Tư Tư thở dài, “Có lẽ là do tớ đố kị với người ta thôi.”
*
Ngày hôm sau, Khương Tư Tư dẫn Lâm Tiểu Viên và Lương Uyển đi ra quán lẩu bên ngoài trường chiêu đãi, đang chuẩn bị gọi món thì Hình Ý Bắc đến.
Trương Thế Xán cũng lẽo đẽo theo sau.
Hai người vừa bước vào đã đang tranh cãi ồn ào với nhau, lúc đi đến bàn của ba người họ mới nghiêm chỉnh lại.
Khương Tư Tư nhìn Hình Ý Bắc, không biết vì lý do gì mà anh lại mang cả Trương Thế Xán đến đây. Hình Ý Bắc kéo ghế ngồi xuống, có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này của cô, nhưng Trương Thế Xán lại chẳng biết ngại mà đứng ngay bên cạnh, vậy nên Hình Ý Bắc mới bất đắc dĩ mở miệng giải thích ngắn gọn: “Toàn là con gái, tôi thấy không quen nên đã gọi bạn cùng phòng đi cùng.”
“Là vậy à.” Khương Tư Tư lập tức tỏ ra nhiệt tình hiếu khách tiếp đón Trương Thế Xán, “Cảm ơn đàn anh đã đến đây đón sinh nhật cùng em.”
Trương Thế Xán: “Mọi người không chê tôi phiền là được rồi, tôi thì cứ chỗ nào có đồ ăn chỗ đó có tôi.”
Hình Ý Bắc ngồi cạnh đâm chọc vào một câu: “Điểm này thì khá giống với thọ tinh* của ngày hôm nay.”
*Thọ tinh (寿星): người được chúc thọ, người sang tuổi mới, người sinh nhật.
Trương Thế Xán nhìn một lượt những người đang ngồi trên bàn, khóe miệng cong lên, treo một nụ cười công nghiệp đạt chuẩn, “Chào các em.”
Đến Khương Tư Tư còn không thân thiết với Trương Thế Xán, Lâm Tiểu Viên và Lương Uyển lại càng bị động hơn.
Cũng may Trương Thế Xán là một người hoạt ngôn, còn chưa kịp trổ hết ngón nghề đã có thể khiến các cô gái ngồi đây cười đùa vui vẻ, nhìn lại thì Hình Ý Bắc mới giống như người anh ta thấy tiện nên lôi theo làm khách.
Trương Thế Xán và Lương Uyển cứ anh một câu em một câu nói huyên thuyên đủ thứ, Hình Ý Bắc nhìn thoáng qua Khương Tư Tư, khẽ hắng giọng, rồi lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.
“Mẹ kiếp!” Giây trước Trương Thế Xán còn đang tán hươu tán vượn với Lương Uyển, giây sau đã đổ dồn sự chú ý lên người Hình Ý Bắc, cái năng lực quan sát này mà không đi làm cảnh sát thì phí quá.
Như đúng lời Trương Thế Xán nói, chiếc hộp mà Hình Ý Bắc lấy ra là một chiếc hộp màu lam tiêu chuẩn của hãng Tiffany.
Hình Ý Bắc không thèm để ý đến Trương Thế Xán, anh đưa hộp quà đến trước mặt Khương Tư Tư, “Sinh nhật vui vẻ.”
Mặc dù Khương Tư Tư chưa từng mua trang sức gì đắt tiền nhưng cô từng nghe qua danh tiếng của Tiffany, nhất thời có chút thấp thỏm không yên.
“Cái này…. có phải rất đắt không?”
Hình Ý Bắc lại làm như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp mở hộp, lấy chiếc lắc tay bên trong ra, sau đó bắt lấy tay của Khương Tư Tư, đeo lên cho cô.
“Đồ giả đấy, mua trên Taobao, mười chín tệ chín gồm cả phí ship.”
Nhìn chiếc lắc sáng lấp lánh trên cổ tay, đáy lòng cô khẽ gợn sóng, khóe môi cong cong mỉm cười.
“Cảm ơn cậu.”
“Ôi dào hai người mà còn phải nói cảm ơn gì nữa.” Trương Thế Xán khui một chai rượu, “Cảm tình sâu, miệng vẫn giấu, đúng không?”
“Ấy đừng.” Khương Tư Tư thấy Trương Thế Xán đã bắt đầu rót rượu cho Hình Ý Bắc thì vội vàng ngăn anh ta lại, “Tửu lượng của cậu ấy kém lắm, anh đừng bắt cậu ấy uống rượu.”
“Yô, bao che nhau thế à.” Trương Thế Xán cười híp mắt nhìn Hình Ý Bắc, “Cậu nói tôi nghe một lời đi, uống hay không uống?”
Hình Ý Bắc chẳng nói gì, trực tiếp cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
“Sảng khoái thế chứ!” Trương Thế Xán lại rót thêm một ly nữa đưa cho Khương Tư Tư, “Thọ tinh cũng uống một ly chứ nhỉ?”
Khương Tư Tư thấy Hình Ý Bắc đã uống rồi, cô cũng không tiện từ chối, nên đã nhận lấy rượu của Trương Thế Xán.
Trong hơn một tiếng tiếp theo, Trương Thế Xán và nhóm của Khương Tư Tư trở nên thân thiết hơn. Đi uống rượu cùng với mấy cô gái, đương nhiên anh ta và Hình Ý Bắc phải uống nhiều hơn.
Dựa theo tửu lượng của Hình Ý Bắc, đến lúc này còn chưa gục đã là một bước tiến bộ vượt bậc, nhưng nếu uống thêm thì chắc chắn không ổn.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Từ gò má cho đến cổ của Hình Ý Bắc đều đã đỏ cả lên, anh cố kìm nén cơn khó chịu trong dạ dày đi đến nhà vệ sinh.
Không khí náo nhiệt trên bàn ăn vẫn còn tiếp tục, hôm nay Khương Tư Tư vô cùng vui vẻ, mãi một lúc lâu sau mới phát hiện trên bàn thiếu mất hai người.
Hình Ý Bắc đi vệ sinh, Lâm Tiểu Viên cũng không ngồi ở đây.
Khương Tư Tư nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng hai người họ, vậy nên cô đứng lên đi đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở quán lẩu này được thiết kế rất cao cấp, ở giữa phòng vệ sinh nam và nữ là khu vực rửa tay chung.
Trước bồn rửa tay, có hai người đang đứng đó.
Khương Tư Tư vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra, bước chân cô vô thức dừng lại.
Bởi vì cô đã chợt hiểu ra bầu không khí lúc này.
Hình Ý Bắc khom lưng, hai tay chống lên bồn rửa, Lâm Tiểu Viên đứng sau lưng anh, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mặc dù lúc này hai người họ không nói gì cả, nhưng trái tim Khương Tư Tư đã đập loạn không kiểm soát.
Trực giác mách với cô rằng, Lâm Tiểu Viên đứng sau lưng Hình Ý Bắc, tuyệt đối không phải để đưa giấy.
Quả nhiên, chỉ ngay giây sau, Khương Tư Tư đã nghe thấy giọng của Lâm Tiểu Viên vang lên.
“Đàn anh… em đang nghiêm túc, em…. em thích anh.”
“Tách”, một giọt nước nhỏ xuống.
Lòng cô cuồn cuộn sóng ngầm.
Sao lại thế này? Lâm Tiểu Viên thích Hình Ý Bắc từ lúc nào chứ? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?!!
Nhịp tim của Khương Tư Tư càng lúc càng nhanh, cô không nhịn được nghiêng người về phía trước, liều mạng cố gắng chỉ để nghe được rõ ràng những gì họ nói.
Hình Ý Bắc vẫn đứng im như vậy, anh thậm chí còn chẳng ngẩng đầu để nhìn Lâm Tiểu Viên đang đứng sau lưng thông qua tấm gương trước mặt. Anh mở vòi nước, cúi đầu rửa tay, rồi lấy giấy lau khô, sau đó tiện tay ném nó vào thùng rác bên cạnh.
“Tôi cũng đang nghiêm túc, tôi không thích cô.”
Không khí dường như ngưng đọng.
Khương Tư Tư không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiểu Viên, chỉ thấy đôi vai của cô khẽ run lên.
“Vậy anh thích ai?”
Nghe đến đây, Hình Ý Bắc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng, nhìn chính mình ở trong gương.
Khương Tư Tư trốn trong một góc cũng vì câu hỏi này của Lâm Tiểu Viên mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lại đúng vào lúc này, có người đứng sau lưng cô vỗ lên vai cô mấy cái.
Khương Tư Tư giật bắn người, quay đầu lại phát hiện ra người đó là Trương Thế Xán, cô không nói lời nào vội vàng bịt miệng kéo anh ta ra phía sau thùng chữa cháy khẩn cấp.
Trương Thế Xán: “???”
Khương Tư Tư không quan tâm Trương Thế Xán có bị tắc thở chết hay không, cô thò ra đầu quan sát bên ngoài, thấy không có động tĩnh gì mới thở phào.
“Sao anh lại ra đây?”
Trương Thế Xán vẫn còn giữ vẻ mặt sửng sốt ban nãy, vội vàng hít vào thở ra mấy hơi liền: “Sao em lại bịt miệng anh?”
Khương Tư Tư: “Em tưởng người xấu.”
Trương Thế Xán: “????”
Khương Tư Tư sờ mũi, quay người đi thẳng, “Em… em đi thanh toán đã.”
Trương Thế Xán quay người nhìn cô, gãi đầu lầm bầm, “Diễn phim tình báo thời chiến hả?”
*
Khương Tư Tư thanh toán xong, Hình Ý Bắc và Lâm Tiểu Viên cũng đã quay lại, hai người ngồi đối mặt nhau, biểu cảm vẫn rất bình thường, giống như ban nãy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Còn Lương Uyển và Trương Thế Xán vẫn còn đang vùng vằng đòi uống hết nửa chai rượu cuối cùng mới chịu về.
Hình Ý Bắc đang không ổn, anh dựa người lên ghế nhắm mắt, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên mỗi người chìm trong dòng suy nghĩ của mình.
Cuối cùng đợi Lương Uyển và Trương Thế Xán giải quyết xong chai rượu, buổi tiệc sinh nhật tưởng chừng là hoàn mỹ này cũng đặt một dấu chấm kết, hai nhóm người vội vàng chạy về cho kịp giờ giới nghiêm của ký túc xá.
Lương Uyển tranh tắm đầu tiên, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên.
Tròn nửa tiếng đồng hồ, hai người ngồi ở bàn của mình, mỗi người có một tâm sự riêng trong lòng, không ai nói với nhau câu nào.
Lương Uyển ôm quần áo trở ra, nhìn thoáng qua hai người, “Sao im ắng thế?”
Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên không đáp lời.
Lương Uyển cũng không nhìn ra có gì đó không ổn, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô lập tức thả đống đồ trong tay ra chạy đến trước mặt Khương Tư Tư, nắm lấy cổ tay cô, “Cậu xem, tớ đã nói rồi mà! Nếu như anh ấy không thích cậu sao có thể tặng cậu chiếc lắc tay giá trị như vậy chứ?”
Khương Tư Tư lén lút nhìn lướt qua Lâm Tiểu Viên, cô chỉ cúi đầu đọc sách, không có phản ứng gì.
“Tớ cược với cậu, không lâu nữa đâu, anh ấy nhất định sẽ tỏ tình!” Lương Uyển mỉm cười xảo trá, cấu Khương Tư Tư một cái rõ đau, “Tớ mà đoán trúng thì cậu phải mua đồ ăn sáng ba ngày cho tớ đấy!”
Nhìn biểu cảm tha thiết hóng chuyện kia của Lương Uyển mà tâm trạng Khương Tư Tư càng rối bời khó tả.
Cô đẩy tay Lương Uyển ra, nhàn nhạt đáp: “Tớ đi tắm đây.”