Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa

Chương 19: Gió Tây xin gửi ưu phiền



Kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ tối.

Bên trong phòng bao của một quán karaoke khói trắng lượn lờ, ánh đèn chớp nháy xanh xanh đỏ đỏ nhuộm cả không gian, đổ sáng lên những trai thanh gái lịch.

Khoa Truyền thông của Đại học Duẫn Hòa mỗi năm tuyển sinh không nhiều, vậy nên mọi ngời trong khoa đều quen biết lẫn nhau bất kể chuyên ngành, độ tuổi.

Ngày hôm nay, năm nhất chỉ đến góp vui vài người, năm hai năm ba là đông nhất, riêng sinh viên năm tư có người thì bận đi tìm việc, có người thì bận đi thực tập, đến cũng chẳng bao nhiêu, một phòng lớn vừa vặn chứa đủ hai mươi ba mươi người.

Diệp Thịnh mua hai thùng rượu đi vào, ngồi xuống cạnh Trương Thế Xán.

“Lớp của anh đến bao nhiêu người thế? Không biết mua từng này có đủ rượu không.”

Trương Thế Xán ngẩng đầu quét mắt nhìn một vòng, “Có thể đến đều đến cả.”

“Anh Bắc hôm nay không đến à?” Diệp Thịnh tiếc nuối nói, “Em còn đang muốn được nghe anh ấy hát đây.”

“Cậu ta….” Trương Thế Xán nghĩ đến cái gì đó mà sững lại, sau đó chửi một câu “Thần kinh.”

“Sao vậy?” Diệp Thịnh hỏi, “Anh ấy rốt cuộc là làm sao?”

Trương Thế Xán cất điện thoại, nghiêng người nhìn cậu ta.

“Cậu thích Khương Tư Tư đúng không?”

Diệp Thịnh gật đầu lia lịa.

Trương Thế Xán lại hỏi: “Cậu phấn khích muốn theo đuổi người ta đúng không?”

Diệp Thịnh lại gật đầu lia lịa: “Có chuyện gì ạ?”

Trương Thế Xán vò đầu cười, “Không có gì, cậu theo đuổi đi, tận lực mà theo đuổi, tôi nuốt không trôi cái dáng vẻ kia của cậu ta.”

Diệp Thịnh tưởng “cậu ta” mà Trương Thế Xán nhắc đến là Khương Tư Tư*, lập tức cau mày bất mãn: “Sao anh lại nói người ta như thế.”

Trương Thế Xán bật cười vỗ vai cậu ta, “Còn không để bố được nói xấu đôi ba câu à?”

*Trong bản raw, Trương Thế Xán nhắc đến là 他 (cậu ấy, anh ấy,…. dùng để nhắc về một người giới tính nam), còn Diệp Thịnh lại nghĩ đến 她 (cô ấy, chị ấy,… dùng để nhắc về một người giới tính nữ). Nhưng tiếng trung hai từ 他 và 她 đều có cách phát âm y nhau, vậy nên Diệp Thịnh mới tưởng nhầm là nói về Khương Tư Tư. Và khúc sau Trương Thế Xán mới tưởng nhầm anh thần tượng Hình Ý Bắc quá nên mới bảo vệ anh Bắc như vậy.

Diệp Thịnh lấy hai cái ly rót rượu vào, cậu và Trương Thế Xán mỗi người một ly, “Em hỏi anh chuyện này.”

Trương Thế Xán: “Cậu nói đi.”

Diệp Thịnh nâng ly lên nhưng không uống, “Không phải anh từng nói anh Bắc và đàn chị không thân sao? Sao em lại cảm thấy anh ấy thích đàn chị?”

Trương Thế Xán nghe đến đấy thì trợn tròn mắt nhìn Diệp Thịnh, “Cậu nhìn ra rồi?”

Diệp Thịnh: “Em cũng có phải thằng đần đâu.”

“Thằng này được đấy!” Trương Thế Xán hỏi: “Thế cậu có theo đuổi nữa không?”

“Phải cạnh tranh công bằng chứ.” Diệp Thịnh nói, “Tuy em xem anh Bắc là thần tượng của mình, nhưng trong những chuyện như vậy em sẽ không mù quáng nhượng bộ đâu.”

Trương Thế Xán lại bật cười, nâng ly rượu, cụng ly với Diệp Thịnh, “Vậy cậu cố lên.”

Triệu Mạn ôm túi bỏng đi đến ngồi ngay giữa Trương Thế Xán và Diệp Thịnh, “Hình Ý Bắc không đến à?”

Trương Thế Xán ngồi dịch sang một bên, “Không biết, cả ngày hôm nay chẳng thấy cậu ta đâu, chắc là không đến được.”

Triệu Mạn bất mãn bĩu môi, lẩm bẩm: “Hình Ý Bắc cũng thật là, còn có hai tháng nữa thôi là tốt nghiệp rồi, liên hoan lần nào ít đi lần đó, cậu ta thì hay rồi, số lần lộ mặt còn xen kẽ với số lần bận.”

Trương Thế Xán không để ý đến cô ta, anh cầm ly của mình uống rượu của mình.

Thấy Trương Thế Xán chẳng đoái hoài gì đến mình, Triệu Mạn huých cùi chỏ vào Diệp Thịnh ngồi bên cạnh: “Đàn em, chiều hôm qua em ở dưới tòa ký túc xá nữ của bọn chị làm gì vậy?” 

Diệp Thịnh thẹn đỏ mặt gãi đầu, “Không…. em có làm gì đâu.”

“Đừng lừa chị, chị đây thấy hết rồi.” Triệu Mạn hỏi, “Em đang theo đuổi Khương Tư Tư của Học viện Ngoại ngữ đúng không?”

Diệp Thịnh mặc dù đang ngại ngùng nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Vâng ạ.”

Ánh mắt cười nhạo của Triệu Mạn lướt tới lướt lui trên người Diệp Thịnh mấy lần rồi cô ta cúi đầu lướt điện thoại: “Chị cho em xem cái này.”

Diệp Thịnh thấy cô ta lướt ngón tay thoăn thoắt trên màn hình điện thoại để tìm kiếm gì đó, cậu ngoan ngoãn ngồi đợi.

Vài phút sau, Triệu Mạn đưa điện thoại cho cậu.

“Em nhìn đi, đây là ai?”

Diệp Thịnh nhận lấy, nhìn thấy trên màn hình là một tấm ảnh chụp tập thể của một đêm hội.

“Nhìn chỗ nào ạ?”

Triệu Mạn phóng to bức ảnh ra, chỉ tay vào hai người ở phía bên trái, “Đây này.”

Diệp Thịnh nhìn thấy Quan Ngữ Hi mặc váy trắng, “Đây chẳng phải là đàn chị Quan Ngữ Hi sao?”

“Ai bảo em nhìn cô ấy.” Triệu Mạn lại chỉ tay vào cô gái mặc váy đen đứng bên cạnh Quan Ngữ Hi, “Chị bảo em nhìn người này này.”

Bức ảnh chụp tập thể sau khi bị phóng to ra đều bị vỡ nét, mặt người mờ đi cả, chỉ có thể nhìn được đại khái.

Diệp Thịnh nhìn cả nửa ngày, đầu óc vẫn mơ hồ: “Ai vậy?”

Triệu Mạn híp mắt: “Đàn chị mà cậu đang theo đuổi đó.”

Diệp Thịnh ngẩn người, sau đó lại phóng to bức ảnh ra thêm, quan sát thật cẩn thận.

Mãi sau, cậu mới mỉm cười: “Phải nhìn thật kỹ mới có thể nhận ra được, thật không ngờ, hóa ra đàn chị ngày trước trông như vậy. Xem ra người ta nói không sai, những người trông mũm mĩm một chút đều là những người vô cùng triển vọng.” 

Nói rồi, cậu trả điện thoại cho Triệu Mạn, “Đàn chị, chị quen biết Khương Tư Tư sớm như vậy, vậy chị có biết bạn trai cũ của chị ấy là mẫu hình như thế nào không?”

Triệu Mạn không ngờ Diệp Thịnh lại có thái độ này, lập tức cảm thấy rất nhạt nhẽo, cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với cậu, “Không biết, chưa thấy mặt bạn trai cô ta bao giờ.”

“Hả?” Diệp Thịnh càng lúc càng tỏ ra hứng thú, “Chưa từng có bạn trai à?”

“Dù sao thì chị cũng chưa từng thấy qua.” Triệu Mạn ôm túi bỏng đứng lên chuẩn bị rời đi, vừa bước một chân ra, lại nhớ đến chuyện gì đó, thấp giọng nói, “Cô ta ngày trước vẫn luôn thích Hình Ý Bắc, chỉ có điều Hình Ý Bắc không đặt cô ta vào mắt mà thôi.”

Phòng bao karaoke ồn ào, âm thanh chói tai, chẳng có ai ở đây để ý đến những lời Triệu Mạn vừa nói nơi góc phòng.

Diệp Thịnh nghệt mặt: “…. Không…. phải…. chứ….”

Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị mở ra, Hình Ý Bắc bước vào.

Triệu Mạn đang định lên tiếng chào hỏi thì có một cô gái khác bước vào theo sau.

Dù đang đứng dưới ánh đèn chớp nháy mờ nhiều hơn là tỏ nhưng Triệu Mạn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ràng, cô gái đó là Khương Tư Tư.

Khương Tư Tư đưa mắt nhìn một vòng, hai mươi mấy con người, đa số cô đều không quen biết, hơi thở của sự lạ lẫm cách biệt cứ thế phả vào mặt cô, khiến cô vô thức lùi lại một bước.

Hình Ý Bắc vươn tay về phía sau, nắm lấy cổ tay cô bước vào trong.

“Sao bây giờ cậu mới đến?” Triệu Mạn đứng dậy nói với Hình Ý Bắc, lại liếc qua Khương Tư Tư một cái, “Còn dẫn theo người tới nữa.”

Bên trong phòng bao rất ồn ào náo nhiệt, có người hát hò, có người uống rượu, có người chơi trò chơi, nhưng vào ngay khoảnh khắc này, sự chú ý của họ đều tập trung hết lên hai người đang đứng ở cửa.

“Đàn chị!” Diệp Thịnh đứng bật dậy, “Sao chị lại tới đây?”

Hình Ý Bắc dẫn Khương Tư Tư vào, lúc đi ngang qua người Diệp Thịnh, anh nói: “Tôi đưa cô ấy đến.”

Diệp Thịnh cúi đầu nhìn thấy Hình Ý Bắc đang nắm lấy cổ tay của Khương Tư Tư, bên tai lại vang lên lời Triệu Mạn vừa nói.

Một chút mất mát dâng lên trong lòng.

Ánh mắt Triệu Mạn đảo trên hai người họ mấy vòng, nhưng bọn họ còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cô ta ôm túi bỏng ngô đến một góc phòng, ngồi quan sát thêm.

“Ngồi đi.” Hình Ý Bắc đá chân Trương Thế Xán, bắt anh chừa ra một chỗ, Trương Thế Xán cầm điện thoại lên, nở nụ cười giả nai dịch hẳn sang một bên, “Sao giờ cậu mới tới?”

Hình Ý Bắc nhìn mặt bàn chỉ bày toàn rượu là rượu thì nhấn chuông gọi nhân viên trước rồi mới quay ra trả lời Trương Thế Xán: “Tôi đến ký túc xá nữ đón cô ấy.”

“Ồ ồ ồ…..” Trương Thế Xán ồ liên tiếp mấy cái, vươn người về phía Khương Tư Tư, “Ở đây không chỉ có người của chuyên ngành bọn anh đâu, em cứ thoải mái chơi.”

Khương Tư Tư gật gật đầu, rồi ghé vào bên tai Hình Ý Bắc nói nhỏ: “Tôi ngồi đây một lúc sẽ về, ký túc xá mười một giờ đóng cửa rồi.”

“Tôi biết.” Hình Ý Bắc nói, “Tôi cũng không muốn ở đây lâu, lát nữa tôi về cùng cậu.”

Anh chàng đang hát lúc nãy đi về phía bọn họ, thuận tay cầm một chai rượu lên, “Đến muộn thì tự phạt ba ly, nhưng mà với cái tửu lượng của cậu thì không phải nói nhiều, cạn cái chai này cho tôi.”

Hình Ý Bắc nhận lấy chai rượu, đang định uống thì Khương Tư Tư vội vàng kéo tay áo anh lại: “Cậu làm gì đấy? Hôm nay định bò về à?”

Anh chàng kia bật cười, “Vị bạn học này sao vậy? Xem thường Hình Ý Bắc nhà chúng tôi à?”

Hình Ý Bắc cũng mỉm cười nhìn cô, “Hay là cậu uống giúp tôi?”

Xung quanh bỗng chốc nháo nhào cả lên, “Nhờ vả con gái người ta uống rượu thay cậu, có còn là đàn ông không đấy?”

“Đùa thôi.” Hình Ý Bắc lau qua miệng chai, “Sao tôi nỡ.”

Nói rồi anh ngửa cổ dốc rượu.

Thôi xong.

Trong lòng Khương Tư Tư khẽ lộp bộp mấy tiếng, cái đám con trai này ngày hôm nay chắc là muốn bò về nhà hết lượt.

Vài phút này, Khương Tư Tư nhìn Hình Ý Bắc đổ hết chai rượu vào cổ họng, yết hầu theo từng ngụm rượu chuyển động lên xuống không ngừng, thi thoảng sẽ có vài giọt trào ra, lăn dài.

Anh uống xong, mọi người đều hô hào hứng thú, nhưng anh chỉ nghiêng đầu nhìn Khương Tư Tư.

Trên cằm vẫn còn vương lại dấu vết của rượu.

Khương Tư Tư trầm mặc, cậu ta làm vậy là có ý gì? Muốn khoe khoang bây giờ đã có thể uống hết một chai rượu rồi sao?

“Anh Bắc.” Một cánh tay từ sau lưng Khương Tư Tư đưa về phía trước, “Anh lau đi.”

Nếu còn không lau thì rượu sẽ chảy hết vào áo, Hình Ý Bắc chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy giấy của Diệp Thịnh đưa qua, lau sạch rượu trên cằm.

“Đàn chị, chị có uống rượu không?” Diệp Thịnh hỏi.

“Cô ấy không uống.” 

Hình Ý Bắc trả lời thay Khương Tư Tư, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Hình Ý Bắc.

“Xin chào, anh vừa gọi nhân viên ạ?”

Hình Ý Bắc gật đầu: “Lấy giúp tôi loại đồ uống khác.”

Nói rồi anh lại quay đầu hỏi Khương Tư Tư: “Có cần thêm gì nữa không?”

Khương Tư Tư nói không cần, Hình Ý Bắc liền vẫy tay ra hiệu cho nhân viên, bảo anh ta chỉ cần lấy nước trái cây thôi.

“Không uống rượu ạ?” Diệp Thịnh lấy tăm xiên một miếng táo đưa cho Khương Tư Tư, “Vậy chị ăn chút trái cây đi.”

Khương Tư Tư còn chưa kịp đưa tay lên, miếng táo đã bị Hình Ý Bắc cướp lấy, bỏ vào miệng, rồi anh đứng dậy thấp giọng nói với cô: “Xích qua.”

Khương Tư Tư: “Hả?”

Hình Ý Bắc thấy Khương Tư Tư không hiểu ý mình thì nuốt miếng táo xuống, khom lưng nói với cô: “Tôi ngồi chỗ cậu, cậu ngồi qua bên này đi.”

Khương Tư Tư nghe theo lời anh dịch người qua, Hình Ý Bắc ngồi xuống chỗ cô, thành công tách cô và Diệp Thịnh sang hai bên.

Tâm tình được thoải mái, Hình Ý Bắc vỗ vỗ vai Diệp Thịnh, “Cậu đi chọn bài đi, đừng ở đây vướng mắt.”

Diệp Thịnh: “…….”

Cậu lẳng lặng đứng dậy, nghĩ thấy không đúng, lại ngồi xuống nghiêng người nói vào tai Hình Ý Bắc: “Anh Bắc, anh đang…. giành với em à?”

Hình Ý Bắc cười nửa miệng, “Không được?”

“Ặc, không phải.” Diệp Thịnh mơ hồ khó hiểu, “Sao anh lại giành với em? Như vậy không đúng.”

“Cái gì không đúng?” Khương Tư Tư nghiêng người nhìn Diệp Thịnh, đôi mắt chớp chớp, “Hai người đang nói cái gì đấy?”

“Không có gì.” Hình Ý Bắc vòng tay qua sau đầu Khương Tư Tư, nhấn vai cô để cô ngồi yên trên ghế, “Bọn tôi thảo luận mấy thứ học thuật.”

Khương Tư Tư “Ồ” một tiếng rồi không để ý đến bên này nữa.

*

Nhân viên mang một chai hồng trà lạnh vào, đưa cho Hình Ý Bắc, Hình Ý Bắc vặn nắp rồi mới đưa qua cho Khương Tư Tư, “Cậu muốn hát không?”

Khương Tư Tư lắc đầu: “Không hát.”

Cô ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, vừa không hát, lại chẳng quen ai, thật sự rất nhàm chán, còn Hình Ý Bắc có vẻ trông rất bận rộn, luôn có người đến uống rượu với anh không ngừng.

Rượu được ba vòng, một nam sinh cầm theo chai rượu đi đến, cụng ly với Hình Ý Bắc, “Đàn anh, sắp tốt nghiệp rồi, sau này tụ tập liên hoan anh phải thường xuyên đến đấy.”

Hình Ý Bắc ngửa cổ uống rượu, nam sinh kia lại rót đầy.

Khương Tư Tư ngồi một bên im lặng đếm, đây đã là ly thứ sáu Hình Ý Bắc uống rồi, cô kéo kéo tay áo anh, “Đừng uống nữa.”

Hình Ý Bắc “Ồ” một tiếng, đặt ly rượu xuống, nói với nam sinh kia: “Không uống nữa.”

Nếu như bình thường, cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh, nhưng lần này thấy Khương Tư Tư lên tiếng không cho anh uống nữa, cậu ta lại thức thời đặt ly xuống, “Được được, không uống nữa, vị bạn học này là……?”

Hình Ý Bắc: “Khương Tư Tư, Học viện Ngoại ngữ.”

“Ồ ồ, Học viện Ngoại ngữ quả nhiên là nơi sản sinh mỹ nữ, bạn gái à?”

“Không phải.” Khương Tư Tư lập tức phủ định, “Tôi là bạn cấp ba của cậu ấy.”

“Thật ngại quá, hiểu lầm hiểu lầm thôi.” Nam sinh kia rút một điếu thuốc, khuôn mặt nhìn về phía Khương Tư Tư, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy dẫn theo nữ sinh nên mới tưởng là bạn gái.”

Hình Ý Bắc nhận lấy điếu thuốc đặt qua một bên.

“Bạn cấp ba?” Hình Ý Bắc quay đầu nhìn Khương Tư Tư, “Sao phải vội vàng vạch rõ như vậy?”

Khương Tư Tư: “Không phải à?”

“Được thôi.” Hình Ý Bắc vặn vặn khớp cổ, ngả người lên sofa, “Gác ở chỗ cậu cả một ngày, mệt chết đi được.”

Thời gian chầm chậm trôi qua, thi thoảng sẽ có vài người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lén lút nhìn Khương Tư Tư.

Mà những ánh mắt như vậy thường rất dễ nhận ra, Khương Tư Tư dựa gần vào người Hình Ý Bắc thấp giọng nói: “Mười rưỡi rồi, hay tôi tự về nhé?”

“Không được.” Hình Ý Bắc đột nhiên nắm lấy tay cô, “Đã nói là mười một giờ, đến đúng giờ tôi sẽ đưa cậu về.”

Khương Tư Tư thử giãy ra, Hình Ý Bắc vẫn nắm chặt tay cô như vậy nhưng mắt thì đang nhắm lại, giống như đã ngủ rồi.

Tửu lượng vẫn tệ như ngày nào.

Từng phút từng giây thong thả lướt qua, Khương Tư Tư rảnh rỗi chẳng làm gì, cô đã uống hết một chai hồng trà mà Hình Ý Bắc còn đang nhắm mắt. Khương Tư Tư muốn đi vệ sinh, cô cố rút tay ra nhưng rút không được, chỉ đành bất đắc dĩ ghé sát lại nói vào bên tai anh: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Hình Ý Bắc nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Khương Tư Tư lập tức cấu anh, “Cậu uống đến mê man đầu óc rồi hả!”

Hình Ý Bắc mở mắt nhìn cô, bật cười, “Đúng vậy, uống đến mê rồi.”

Anh thả tay, “Đi đi.”

Khương Tư Tư đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Thịnh thấy vậy thì định đuổi theo nhưng lại bị Hình Ý Bắc tóm lại, “Ngồi xuống đây, uống rượu cùng tôi.”

“Anh làm gì đấy!” Diệp Thịnh không muốn ngồi xuống, “Có đầy người muốn uống cùng anh kia kìa.”

“Vẫn còn tơ tưởng à?” Hình Ý Bắc nhìn thẳng vào Diệp Thịnh, “Có biết vì sao hôm nay tôi dẫn cô ấy đến không?”

Diệp Thịnh không nói.

Hình Ý Bắc cầm ly rượu, khóe môi cong lên một nụ cười, “Cô ấy là của tôi, cậu đừng cố tốn công tốn sức nữa.”

“Anh Bắc!” Diệp Thịnh đấm lên sofa, đè thấp giọng, “Mặc dù bình thường em sùng bái anh là vậy nhưng em đã hỏi qua đàn chị rồi, chị ấy nói hiện giờ chị ấy không có người trong lòng. Thế nên em vẫn có cơ hội!”

Bàn tay cầm ly rượu của Hình Ý Bắc sững lại, ý cười trên mặt cũng dần tắt.

*

[Lão đại]: Cậu lại rơi xuống cái hố nào rồi?

[Diệp Thịnh]: Chị ơi? Sao chị còn chưa quay lại vậy?

Lúc nhận được hai tin nhắn này Khương Tư Tư mới chợt nhận ra cô đã phát ngốc trong nhà vệ sinh được mười phút rồi, cô vội vàng chỉnh lại quần áo, đang định mở cửa bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc.

“Cậu nói Khương Tư Tư à?”

Là Triệu Mạn.

Một giọng nữ xa lạ khác vang lên: “Chứ ai nữa, cô ta với Hình Ý Bắc có quan hệ gì vậy?”

Triệu Mạn mở vòi nước, thong thả rửa tay, “Sao tớ biết được.”

“Hình như cậu có quen biết cô ta mà?”

“Cậu quên rồi à? Đêm hội chào đón tân sinh viên năm hai, cái con béo đã dành hết hào quang khi lên sân khấu song ca cùng Hi Hi đó.”

“Là cô ta á? Nhìn không ra đấy.”

“Hôm qua lúc mới gặp lại cô ta, tớ cũng giật mình thon thót.”

“Hình Ý Bắc lần đầu tiên dẫn con gái đến, công nhận là rất xinh đẹp, chắc là bạn gái nhỉ?”

Giọng điệu ganh tị ngoa ngoắt.

“Có quỷ mới biết mối quan hệ của họ bây giờ là cái gì.” Triệu Mạn tắt vòi nước, tựa người vào bồn, tay châm một điếu thuốc, “Cái con Khương Tư Tư này cũng ác thật, chắc là nó liều mạng giảm cân. Trước kia thì làm gì có ai thèm liếc nó lấy một cái, nhưng nếu bây giờ nếu nó thu phục được Hình Ý Bắc, vậy thì chỉ nói rõ một điều, đó là Hình Ý Bắc quá nông cạn.”

“Rầm”, Khương Tư Tư đá bay cửa, dọa cô gái đứng bên cạnh Triệu Mạn giật bắn người, rồi cô lại nhẹ nhàng đóng cửa vào.

Ở sau lưng người ta khua môi múa mép đơm đặt nói xấu lại bị đương sự nghe không sót chữ nào, cô gái kia xấu hổ vội vàng cúi đầu giả vờ rửa tay, còn Triệu Mạn lại bình thản chậc lưỡi quay người nhìn Khương Tư Tư.

Khương Tư Tư đi đến bên cạnh cô ta mở vòi nước, xuôi theo tiếng nước chảy, cô cũng chầm chậm lên tiếng: “Hình Ý Bắc có nông cạn thì cũng nhìn trúng tôi. Còn cô? Sao vẫn chưa tự ngắm lại mình trong gương đi?”
— QUẢNG CÁO —