Đêm hôm qua, rất nhiều bạn học xung quanh đều không ngủ được, ngược lại Hà Từ Từ lại có cảm giác trút được gánh nặng, nằm lên giường một lát thì gặp Chu Công ngay lập tức.
Thời tiết những ngày diễn ra kỳ thi không tệ, nhiệt độ không quá cao, khiến cơ thể cô cảm thấy thoải mái. Có lẽ do ông trời phù hộ, thời gian và địa điểm đều phù hợp.
Ngoài việc nghiêm ngặt hơn, kỳ thi đại học không khác nhiều so với các kỳ thi thông thường, một môn xong rồi lại đến môn khác, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Ngay khi thi xong, ai nấy đều rất háo hức, nháo nhào ồn ào vứt hết sách vở đi.
Những chiếc thùng rác trước khu dạy học không thể đựng nổi những cuốn sách bỏ đi.
Hà Từ Từ lặng lẽ thu dọn đồ đạc vào chỗ của mình, về phần sách thì dù sao cũng sẽ có người đến lấy đi nên cô cũng không bận tâm nữa.
Vì một lý do nào đó, cô lại đi vòng lên tầng hai, và vô tình nhìn thấy cậu qua cửa sổ lớp 12/3
Không có ai khác trong lớp, cậu đang thu xếp cặp sách của mình một cách tùy ý, và có lẽ do cũng muốn đi về.
Để không bị phát hiện, cô không nhìn quá lâu, cô vẫn giữ bước chân của mình và đi ngang qua lớp của họ một lát.
Vì kì thi đại học không cho phép học sinh nội trú trong trường, nên cô đã mang hành lý về nhà rồi nên không cần quay lại ký túc xá, có thể trực tiếp về nhà.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy sảng khoái, sau đó mở điện thoại, mở một bài nhạc, vừa sắp xếp mọi thứ vừa nghe bài hát.
Vì ba Hà buổi tối không trở về nhà ăn cơm, cho nên Hà Từ Từ ăn cơm một mình khi ở nhà.
Cô đang định vo gạo thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô đành bỏ nồi cơm trên tay xuống, đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô phát hiện là Vương Ngạn Thần đến thì hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì à?”
“Tớ, tớ có thể vào nói chuyện được không?” Vương Ngạn Thần dường như có chút đỏ mặt, trong lời nói bộc lộ vẻ hơi ngượng ngùng.
Vì vậy, Hà Từ Từ mời cậu ta vào và đóng cửa lại.
Vương Ngạn Thần ngồi xuống ghế sô pha của nhà cô. Nhìn vẻ mặt của cậu ta, dường như cậu ta muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
“Cậu có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói đi.” Hà Từ Từ nghiêm túc đề nghị.
“Tớ …” Cậu ta do dự, gãi đầu, rồi lại thở dài, dường như có chút do dự.
Một lúc sau, cậu ta đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, như đã hạ quyết tâm, đôi mắt sáng ngời: “Mục Dao vừa mới tỏ tình với tớ.”
Hà Từ Từ chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi trở lại trạng thái ban đầu, vì cô đã thấy loại tình huống như thế này thường ngày. Cô có thể biết được Mục Dao thực sự thích Vương Ngạn Thần khi nhìn ra các hành động của cô nàng. Sau khi thi đại học thì tỏ tình cũng là chuyện bình thường.
“Nhưng tớ không thích cậu ấy.” Cô chưa kịp tiêu hóa thì Vương Ngạn Thần đã ném một quả bom xuống người cô: “Tớ thích cậu.”
“…” Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn cậu ta, có chút khó tin.
Mặc dù cô biết rằng rằng Mục Dao thích Vương Ngạn Thần, nhưng cô thực sự không thấy hoặc cảm nhận rằng Vương Ngạn Thần thích cô chút nào. Họ lớn lên cùng nhau và biết rất nhiều điều về nhau. Theo lý mà nói thì không nên, nhưng bây giờ sự thật đang ở trước mắt, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này?
Do đó, cô chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Và tớ đã nói với cậu ấy.” Cậu ta nói thêm.
Nghe vậy, Hà Từ Từ trợn to mắt ngay lập tức. Mặc dù Mục Dao có mối quan hệ rất tốt với cô, và bản thân cô nàng cũng là một người vô tư, nhưng thật sự rất khó nói khi nói về loại tình cảm ba người này.
nếu……
“Vương Ngạn Thần.” Cô không muốn nói thêm lời nào, nhưng sau này muốn làm bạn, những lời không nên nói cũng phải nói. Nếu đã có ý định từ chối, thì cô phải lập tức trực tiếp nói: “Tớ không thích cậu. “
Vương Ngạn Thần cau mày nhìn cô, nhưng cô cũng không tránh ánh mắt của cậu ta.
Cậu ta chợt nở nụ cười, khóe miệng có chút chua xót: “Nếu đã như vậy thì tớ đi đây.”
Ra đến cửa, cậu ta đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tháng sau tớ đi du học, cậu có đi tiễn tớ không?”
“Đương nhiên.” Hà Từ Từ mỉm cười, bất kể là bạn học, bạn bè hay hàng xóm nhiều năm như vậy, chuyện này đều là lẽ thường tình.
Nhìn thấy Hà Từ Từ mỉm cười, Vương Ngạn Thần cũng cười đáp lại cô.
Quay đầu lại, mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa, tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát, bên cạnh đó cũng mang theo sự dứt khoát từ bỏ.
Khi Vương Ngạn Thần rời đi, Hà Từ Từ ngay lập tức gọi cho Mục Dao. Khi cô nàng nhận máy, nhưng giọng điệu của cô ấy trở nên khác lạ.
Mục Dao không nghe lời nói Hà Từ Từ, cô ấy chỉ nói rằng: “Sau này, chúng ta không cần liên lạc với nhau”. Sau đó, cúp máy ngay lập tức.
Hà Từ Từ ngồi ở mép giường cầm điện thoại hồi lâu, mới nhận ra cô đã bật khóc khi đã lấy lại tinh thần.
Tuổi trẻ ai cũng dễ khóc vì nhiều chuyện. Thật ra những điều đó không quá quan trọng hay nó đã ảnh hưởng xấu đến bản thân chúng ta như thế nào. Chẳng qua là do chúng ta dành quá nhiều cảm xúc vào chuyện đó nên mới có những lúc khó khăn đấy thôi. Biết đâu khi trưởng thành, bạn sẽ cảm thán vài câu, rồi cho nó trôi đi theo làn gió.
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, trường thông báo yêu cầu học sinh quay lại trường để lấy tài liệu, ảnh tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp. Sau đó lấy mỗi lớp sẽ đi đến nhà hàng tổ chức bữa ăn chia tay.
Mọi người cùng nhau ăn bữa ăn cuối cùng với nhau. Ai cũng có chút cảm thán vài câu, nói chuyện này nọ, xem như quá nhiều chuyện để nói.
Nâng ly chúc mừng từng người thầy người cô là một bước cần thiết trong bữa ăn chia tay. Hà Từ Từ đổ đầy ly rượu kính các thầy cô. Sau khi kính một vòng tròn khiến cô đổ rất nhiều mồ hôi.
Lúc cô ăn xong, Hà Từ Từ nói với một số bạn học cô biết rằng phải về nhà trước, bởi vì cô thực sự không thể thích ứng với bầu không khí quỷ dị này.
Qua mấy ngày, thành tích kì thi đại học đã tới, Hà Từ Từ đã làm tốt trong kỳ thi, tốt hơn nhiều so với mong đợi của cô, ít nhất cô sẽ không hối hận trong tương lai.
Sau khi biết hết điểm của các trường cao đẳng và đại học, tất cả học sinh cần bắt đầu điền nguyện vọng.
Thường thì trước khi thực hiện bước này, mọi người cần phải hỏi những người có kinh nghiệm, nhưng vì cô không có ai để thảo luận ngoại trừ ba của cô. Tuy nhiên, ba Hà thực sự không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Cho nên cô không hỏi ai cả mà là tự mình ở nhà xem thông tin.
Do yêu cầu của nhà trường, học sinh phải quay lại phòng máy tính của trường để điền nguyện vọng. Vì vậy vào ngày điền nguyện vọng, Hà Từ Từ tuân thủ nguyên tắc đã đến trường sớm để hoàn thành công việc điền nguyện vọng của mình.
Lúc đến trường, dạo quanh trường một chút, cô vào thẳng phòng máy tính.
Khi đến nơi, cô phát hiện không có nhiều người đến, có lẽ do còn quá sớm. Và người bạn nam trong góc bên phải kia là người lâu rồi cô không thấy – Lục Giản Hi.
Trong một góc có chút tối tăm, chỉ có nguồn ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào mặt, khiến đường nét trên gương mặt cậu trở nên mềm mại.
Hà Từ Từ ma xui quỷ khiến mà nhẹ nhàng đi đến phía sau cậu. May mắn là cậu ấy dường như không nhận thấy bất cứ điều gì.
Vừa đi cô vừa giả vờ vô tình liếc nhìn cậu, nhìn thấy cậu đăng ký thi chuyên ngành của đại học A, còn chuyên ngành cậu đăng kí thì cô nhìn không rõ. Nhưng nguyện vọng của cậu thực sự chỉ có một trường này, phải nói là cậu đủ thực lực.
Vốn dĩ Hà Từ Từ đã dự định sẽ nộp hồ sơ vào trường đại học nào, song trong nguyện vọng cô đăng kí không có trường đại học A, nhưng bây giờ, cô muốn thay đổi nguyện vọng.
Đại học A là một trường đại học có tiếng ở thành phố H, cách nhà cô không xa, đồng thời lợi thế về ngành tài chính cũng rất nổi bật. Hà Từ Từ trước đây cũng đã từng tính đến chuyện thi vào đại học này, nhưng theo điểm số của những năm trước thì tỷ lệ đậu của cô không cao, cho nên cô không dám mạo hiểm ghi vào.
Nhưng cậu đăng ký vào trường này, và cực kì có khả năng học trường này, cho nên Hà Từ Từ đã động tâm.
Thử một chút cũng không sao cả.
Sau khi suy nghĩ về việc đó trong khoảng năm phút, cô kiên quyết thay đổi chuyên ngành đầu tiên của mình thành ngành Tài chính của đại học A.
Tiếp theo đó, Hà Từ Từ đến sân bay để tiễn Vương Ngạn Thần. Những lời chúc phúc lẫn nhau hẳn là điều không thể thiếu. Nhưng đáng tiếc rằng cô không thấy Mục Dao đến tiễn Vương Ngạn Thần lên máy bay. Ngoài ra, cho dù cô ấy đến vào lúc này, thì cô ấy cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người. Theo tính tình của Mục Dao, không thể để bản thân rơi vào cảnh xấu hổ như vậy.
Mãi cho đến vài tháng sau, Hà Từ Từ được biết từ những người khác rằng cô ấy cũng đã ra nước ngoài.
Bạn học mỗi người một ngả, sau này có lẽ rất ít cơ hội gặp nhau, ba năm cấp ba thật sự là quãng thời gian rất quý giá. Có tiếng cười và nước mắt, thành công và thất bại, có sự ngượng ngùng mặt đỏ khi thích thầm một người. Cũng có những người thích nhau không đúng thời điểm, nhưng điều này không phải là đúng
Tống Gia Điềm cho biết cô không hối hận khi tỏ tình với Từ Mặc. Vì dù cuối cùng thành công hay thất bại, cô nàng cũng không muốn mình phải hối hận trong tương lai. Nhưng cuối cùng, cô đã có được kết quả như mong muốn.
Hà Từ Từ nghĩ bọn họ chính là đều yêu thầm lẫn nhau (*).