Trước trận chung kết một ngày, mọi người dẫn Hà Từ Từ đi mua một chiếc váy dài màu đen tuyền, váy trễ một bên vai, vừa đủ để lộ xương quai xanh thanh tú của cô, thiết kế thắt eo rất vừa vặn, ở phần làn váy may chút ren. Sau đó kết hợp với một đôi giày cao gót màu đen, cả người bỗng nhiên trở thành một người nổi tiếng, khác hẳn so với trước đây. Sau đó, mọi người nhân tiện mua kính áp tròng, vì muốn Hà Từ Từ tham gia trận chung kết với trạng thái đẹp nhất.
Vào ngày diễn ra trận chung kết, thời tiết tốt, ký túc xá phòng 201 đang mong chờ trận chung kết vào buổi tối.
Trước khi xuất phát, Chu Đình nhất định phải trang điểm cho Hà Từ Từ thật lộng lẫy. Cô ấy dùng tất cả bộ mỹ phẩm bôi lên mặt, ngoài ra cô ấy còn tháo kính ra, đeo kính áp tròng khiến cả người cô trông rất khác so với bình thường.
Vốn dĩ đường nét khuôn mặt rất thanh tú, vầng trán đầy đặn, tròn trịa, nhưng bây giờ trang điểm thay đổi diện mạo trước kia, ngũ quan trở nên sắc nét hơn, khuôn mặt cũng tươi tắn, sinh động, môi đỏ mọng càng thêm sức sống cho khuôn mặt của cô.
Đặc biệt là đôi mắt, cực kỳ có tinh thần, không có vật cản của mắt kính, đôi mắt trông có vẻ thu hút lòng người hơn.
Điều này khiến Hà Từ Từ ngay khi bước lên sân khấu đã khiến khán giả vô cùng kinh ngạc, khán giả phía dưới đều thì thầm to nhỏ một hồi. Tất cả đều tiếc nuối rằng trước đây chưa từng thấy một cô gái xinh đẹp như vậy trong trường. Còn cô thì sợ hãi, tay run đến mức không thể cầm được micro, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Ngay khi tiếng nhạc đệm bắt đầu vang lên, Hà Từ Từ ngay lập tức ngừng suy nghĩ về phía dưới và hoàn toàn chú tâm lắng nghe nhịp điệu.
Vừa cất tiếng hát, giọng nói trong trẻo mang theo dáng vẻ thanh tao vang lên trong khán phòng, vừa tao nhã uyển chuyển, vừa lanh lảnh dễ chịu, trực tiếp xuyên thẳng vào lòng người, nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai của mọi người.
Đây là lần đầu tiên cô hát trên một sân khấu lớn như vậy, cô không biết phải nhìn vào chỗ nào để cảm thấy không sợ hãi. Trong lúc không biết làm thế nào, khuôn mặt Lục Giản Hi xẹt ngay qua trước mắt, cô vội vàng định thần lại, rồi nhìn lại về hướng đó.
Khuôn mặt ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, ánh mắt kiên định nhìn chính mình, Hà Từ Từ lập tức hoảng sợ, điều này trực tiếp dẫn đến hơi thở cô không ổn định.
Cô không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng trong lòng cô lại càng thêm bối rối vô cớ, tim đập mãnh liệt không ngừng.
Kết thúc bài hát, dường như ai cũng có chút tiếc nuối.
Vốn dĩ lúc đầu cô hát khá hay nhưng không hiểu sao lại có sai sót ở đoạn giữa, sau đó, cô có điều chỉnh lại nhưng vẫn còn sai sót nên không có cơ hội cho chức quán quân.
Kết quả cuối cùng, Hà Từ Từ đạt được huy chương đồng.
Bản thân cô cảm thấy không có gì phải hối hận vì đã có sai lầm khi biểu diễn. Huống chi còn có cơ hội được gặp anh nữa. Chẳng phải đây là điều cực kì đáng giá sao?
Tuy nhiên, Chị Đại lại cảm thấy rất tiếc nuối: “Tớ nói này, trưởng phòng kí túc xá của chúng ta vốn dĩ hát rất hay, sao tự nhiên lại run vậy? Tình huống này trước đây chưa từng xảy ra!”
Chu Đình và Lâm Thanh Thuần đồng loạt lắc đầu, biểu thị rằng họ cũng không biết.
“Tớ nghĩ cậu ấy chỉ bắt đầu không ổn sau khi nhìn chúng ta. Có lẽ nào cậu ấy quá phấn khích khi gặp tụi mình không? Cũng không đúng, cậu ấy biết chúng ta ở phía dưới sân khấu mà!”
Lục Giản Hi, người đang ngồi ở băng ghế sau, mỉm cười khi nghe những lời đó.
Anh bị người bạn cùng phòng Cục Đá kéo qua. Ban đầu anh không muốn đến, nhưng đồng chí Cục Đá quá kiên trì vững chí, và nghĩ rằng lúc này anh thực sự không có việc gì để làm, nên liền đi một chuyến tới xem.
Không ngờ cô gái nhỏ này cũng tham gia cuộc thi.
Cô hát quả thật không tệ lắm, chỉ có điều là khá tiếc nuối vì sai lầm đó.
Nhưng có vẻ như sai lầm xảy ra là do cô nhìn thấy bản thân anh? Lục Giản Hi vẫn còn nhớ ánh mắt ngạc nhiên và vẻ hoảng sợ trong mắt cô, không hợp với trang phục và khí chất của cô hôm nay.
Cục Đá ở bên dùng cùi chỏ chọc vào Lục Giản Hi: “Cậu có thấy cô gái đó có xinh không?”
Lục Giản Hi thản nhiên hỏi: “Ai cơ?”
“Là người đạt huy chương đồng đó!” Cục Đá xoa tay nói: “Trông cô ấy thật ưa nhìn, bắt đầu từ hôm nay, tớ sẽ theo đuổi cô ấy!”
“…”
Lục Giản Hi ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu, khóe miệng hơi cong lên.
Nhưng, sau một thời gian, nụ cười ấy trở lại trạng thái ban đầu.
Đại hội thể thao của trường bắt đầu vào cuối tháng 10. Là một học sinh kém về các môn thể thao, Hà Từ Từ đương nhiên sẽ không tham gia bất kỳ cuộc thi nào, nhưng do là sinh viên năm nhất, cô phải đứng trên khán đài cực kỳ vất vả để tập hợp mọi người. Và điều đáng sợ nhất là phải bắt buộc điểm danh! Điểm sẽ bị trừ nếu phát hiện vắng mặt! Để có được số điểm cao hơn giành học bổng, mọi người chỉ có thể ngồi trên khán đài theo dõi trận đấu mà không khỏi phàn nàn.
Thật không may, thời tiết trong ngày diễn ra Đại hội thể thao không được tốt lắm, trời nhiều gió và mưa.
Gió là gió mạnh, mưa là mưa nhẹ.
Vì vậy chờ đến buổi chiều, mưa ngừng rồi, thì Đại hội chính thức bắt đầu.
Chị đại chuẩn bị hai bảo bối sạc dự phòng, phòng cho trường hợp khẩn cấp, ba người còn lại mang theo mỗi người một cái.
So với khán đài ồn ào, sân vận động yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ngoài những tiếng súng lúc đầu và những thông báo thỉnh thoảng trên đài chỉ có bóng dáng của những vận động viên chạy như bay.
Cuộc thi chạy 1500 mét diễn ra vô cùng gay cấn, Lâm Thanh Thuần ngồi cạnh Hà Từ Từ đang hò hét cổ vũ, không biết là dành cho ai.
Chỉ là âm thanh xuyên qua màng nhĩ cô có chút không chịu nổi, như thể sẽ có người đâm thủng nó trong giây tiếp theo.
“Từ Từ, cậu xem, cậu xem đi, cậu nhìn nam sinh kia kìa!” Hà Từ Từ nhìn về hướng cô nàng chỉ, ồ… có ba bốn bạn nam lận, cô không biết cô ấy đang ám chỉ người nào.
Lâm Thanh Thuần vội vàng nói: “Là người mặc đồ đỏ. Tớ đã theo dõi cậu ấy lâu rồi, cậu ấy hẳn là hắc mã! Cậu chờ một lát, cậu ấy nhất định phải là người đầu tiên về đích!”
Đúng như dự đoán của Lâm Thanh Thuần, ở chặng nước rút cuối cùng, chàng trai áo đỏ đã thực sự vượt qua hai chàng trai phía trước với tốc độ rất nhanh, thuận lợi về đích thành công, cán đích đầu tiên.
“Nhìn xem, tớ nói đúng không nào, sau này gọi tớ là Đế Vương Tiên Tri!” Lâm Thanh Thuần đắc ý nói.
Một lúc sau, có người trên khán đài đột nhiên nói: “Nhìn xem, đó không phải là người về nhất môn chạy 1500 mét sao? Dường như cậu ấy đang tiến về phía chúng ta!”
Mọi người cũng sôi nổi thì thầm
Cậu ấy dừng lại trước Hà Từ Từ.
Hà Từ Từ nhìn thấy cậu ta ngay khi cô vừa ngẩng lên, nam sinh trước mặt cô mặc một chiếc áo phông màu đỏ tươi và chiếc quần short đen để thuận tiện cho việc chạy nhảy. Mái tóc ngắn, trên trán còn có một ít mồ hôi rơi xuống, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, dáng vẻ cực kì thuận mắt. Trong mắt cậu ta có ý cười, trong tay còn đang cầm một chai nước khoáng.
Có vẻ như đã được uống một nửa.
Vấn đề là Hà Từ Từ phát hiện ra rằng cô đã nhìn thấy cậu ta đi cùng với Lục Giản Hi, và đó hẳn là bạn cùng lớp của anh. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cậu ta rất dễ dàng có thể nhận biết.
“Xin chào, tớ là Thạch Dục Thư, học cùng chuyên ngành kiến trúc với cậu (*), tớ có thể làm quen với cậu được không?” Cậu ta đưa tay về phía Hà Từ Từ.
Chú thích (*)
“Chà! Chúa ơi!”
“Thật đẹp trai! Thật lẳng lơ!”
“Tớ cảm giác câu tiếp theo là muốn tỏ tình!”
Dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, Hà Từ Từ vươn tay ra, bắt tay một cái, sau đó nhanh chóng thu lại
Cô ngập ngừng: “Xin chào, tớ…”
“Đừng lo lắng, tớ chỉ muốn chúng ta làm bạn bè thôi mà.” Cậu ta ngắt lời Hà Từ Từ. “Vậy ha, tớ đi trước, hẹn gặp lại lần sau.”
Một lúc sau, Thach Dục Thư biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lâm Thanh Xuân với đôi mắt kì lạ nhìn về hướng Thạch Dục Thư rời đi: “Từ Từ, các cậu?”
“Tớ không hề biết cậu ta, và tớ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Lâm Thanh Thuần thu hồi tầm mắt nghi ngờ và không hỏi lại.
Tình tiết nhỏ này nhanh chóng bị mọi người lãng quên, cho đến một ngày.
Vào ngày này, Hà Từ Từ cùng với các bạn cùng phòng ăn liên hoan tại một quán ăn Bao Sương
Bao Sương là một nhà hàng tư nhân có tiếng nằm cạnh trường Đại học A. Ngày nào cũng đông khách, Chị Đại cũng phải đặt chỗ trước mấy ngày.
Hà Từ Từ đi toilet trong khi đợi đồ ăn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Lục Giản Hi.
Đèn trong hành lang mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh mơ hồ ở trong một phòng ăn.
Hai chân Hà Từ Từ không thể khống chế được, muốn tiến tới phòng ăn kia. Khi cô còn cách cửa một bước thì đột nhiên có người bước ra.
“Thật là trùng hợp, là cậu à?” Hóa ra là Thạch Dục Thư.
“Ừ, hôm nay tớ tình cờ ăn tối ở đây.”
Thạch Dục Thư: “Câu lạc bộ của chúng tớ hôm nay cũng ăn tối ở đây. Cậu đi phòng ăn nào? Tớ sẽ đi cùng cậu.”
Không chờ Hà Từ Từ từ chối, liền nghe thấy giọng nói của một nam sinh từ trong phòng ăn truyền ra, có chút giận dữ: “Cục Đá, cậu làm gì ở cửa thế? Không đi vệ sinh à?”
Thạch Dục Thư quay đầu lại, nói: “Tớ đi liền!”
“Thôi, muốn đi vệ sinh thì cứ đi đi, tớ đi trước, tạm biệt.” Hà Từ Từ nói xong rồi bước đi, không đợi cậu ta trả lời.