Ánh Trăng Cũ Trong Thời Gian

Chương 2



Edit: Thiên Lam

Sau khoảng năm phút, Vương Ngạn Thần đi xuống cùng các bạn học của mình, cậu bước nhanh đến trước Hà Từ Từ, và nói: “Đi thôi!”

Ánh mắt của vài nam sinh lớp bên cạnh đảo qua đảo lại trên người ba người bọn họ, cuối cùng một người không nhịn được mà cười lớn lên, dẫn đến những người còn lại cũng cười theo. Một trong những các bạn nam đó có một bạn cao 1m50, da ngăm đen, thân hình cường tráng, nói: “Ây da! Vương Ngạn Thần mỗi ngày đều cùng hai nữ sinh ăn cơm, muốn làm gì vậy ta! Hơn nữa hai người đều xinh đẹp như vậy, rốt cuộc ai mới là bạch nguyệt quang, ai là nốt chu sa vậy nhỉ?”

“Cút cút cút! Nên ăn cơm thì đi ăn cơm đi, nhảm nhí làm gì hả!” Mặt Vương Ngạn Thần đỏ lên một cách kỳ lạ.

Mục Dao thấy vậy liền giả vờ như không thấy, cúi đầu xuống.

Hà Từ Từ cũng không có nhìn đến, bởi vì bây giờ, cô đang chìm đắm trong ca khúc đang phát trên loa phát thanh trường. Đó là bài [[ Dũng Khí ]] của Lương Tĩnh Như.

“Tình yêu cần phải có dũng khí

để đối mặt với những lời thị phi

…….”

Đoạn kết của bài hát dường như đã trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác, và sự vùng vẫy và đau đớn trong đó không phải người bình thường nào cũng hiểu được.

Khi nói đến lòng can đảm, đối với một số người nào đó, nó là một chuyện thật sự rất gian nan.

Đi được nửa quãng đường, Hà Từ Từ mới phát hiện bản thân không mang hộp cơm, nên cô kêu hai người bọn họ đi nhà ăn trước, còn mình quay lại phòng học lấy hộp cơm, xong rồi lại đi tìm bọn họ.

Hầu hết các bạn chạy nhanh như trong quân đội  đến nhà ăn, đều đã rời khỏi phòng học, chỉ còn lại một số ít bạn không vội vàng trên đường đến nhà ăn.

Giờ phút này, sân trường có vẻ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trong khuôn viên rộng lớn lại đột ngột vang lên những tiếng nói chuyện.

Bỗng nhiên có một đám nam sinh đi từ xa tới, có người ở trần phía trên, một số mặc áo phông ướt đẫm mồ hôi. Trong đó có một người vừa đập bóng rổ, vừa cùng với một bạn nam bên cạnh nói chuyện.

Hà Từ Từ nhận ra bạn nam đang đập trái bóng rổ kia, chính là lớp trưởng lớp 6 của cô hồi tiểu học. Tên cậu ấy rất là đặc biệt nên cô nhớ kỹ, tên là Lâm Sâm Mộc. Lúc ấy mọi người đều cho rằng nhà cậu nhất định có rất nhiều loại cây, hay là đơn giản chỉ là trồng cây. Nhưng tất cả đều là suy đoán mà thôi, sự thật là nhà cậu ấy làm kinh doanh nghiêm chỉnh.

Ở đây đám con trai lớn lên rất xuất chúng, dù không phải là quá cao, nhưng hiện tại ở tuổi này, cậu bạn nam đứng bên Lâm Sâm Mộc dường như cao 1m7, không phải là lùn.

Làn da cậu rất trắng nhưng không phải trắng như mắc bệnh bạch tạng. Ngũ quan dịu dàng và thanh tú.Trước con mắt có một bọng mắt nho nhỏ, tóc mái xõa lòa xòa rũ xuống, có chút lấm tấm mồ hôi trên trán sau khi tập thể dục. Ánh nắng mặt trời trên cao chiếu xuống, khá chói mắt nên cậu liền hơi cúi đầu, lười nhác bước đi. Rõ ràng nhìn trông bình thường, nhưng trong mắt cô, đây là hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

Đây là lần đầu tiên Hà Từ Từ nhìn thấy một người con trai đẹp mắt như vậy. Trước kia, mặc dù cô cũng gặp qua một số trai đẹp, nhưng chỉ cảm thấy mỗi đẹp trai, chừng từng có cảm giác như thoải mái và ấm áp như vậy.

Tựa như là một bí mật bị chôn giấu suốt mười mấy năm. Rốt cuộc hôm nay, do đã bị số phận chăm sóc bằng việc tưới nước, nên nó từ dưới đất mọc lên.

Vì khoảng cách xa, nên bọn họ phía trước nói cái gì, Hà Từ Từ không nghe rõ ràng. Cô chờ bọn họ lại gần chút mới có thể nghe bọn họ nói chuyện.

Đôi tay Lâm Sâm Mộc cầm trái bóng rổ chuyền qua chuyền lại, nói: “A Hi chính là con trai độc nhất, về sau sẽ là người thừa kế Lục Gia, quản lý một gia nghiệp lớn như vậy! Thế mà cậu lại còn muốn quay về thị trấn nhỏ đó?”

“Cậu nếu muốn thì tớ có thể nhường cho cậu.” Thanh âm của cậu ấm áp giống như chính cậu vậy. Những lời nói đùa không chút để ý của anh cũng khiến cho người khác không để trong lòng, từng chữ từng chữ đánh thẳng vào trong trái tim cô.

“Đừng! Nhà tớ cũng có nhiều sản nghiệp đang chờ tớ kế thừa đó!” Lâm Sâm Mộc lấy lại trái bóng rổ trong tay cậu.

Bọn họ nói xong liền đi xa, Hạ Từ Từ đang ngẫm nghĩ lại những điều bọn họ vừa nói. Trong lòng thầm nghĩ, chính mình cùng với bọn họ có lẽ là hai thế giới khác nhau, giống như thường dân và giai cấp tư sản.

Nhưng hình như cậu bạn đó họ Lục? Xi (*)  kia là Xi nào? Cô cũng không biết cậu ấy học ở lớp nào. Có điều người đó có quan hệ gì với mình đâu?

(*) chữ Hi 晞 trong tên nam chính 陆简晞 có nghĩa là vào lúc bình minh, mặt trời chuẩn bị ló dạng.

Nhưng, những gì mới vừa  xảy ra trong mấy phút ngắn đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng Hà Từ Từ.

Hà Từ Từ không nghĩ nữa,  loại bỏ những thứ rối loạn trong đầu mình đi ra ngoài, chạy nhanh về phòng học lấy hộp cơm đi tìm bọn Vương Ngạn Thần và Mục Dao.

Thời gian dần  trôi qua nhanh, kỳ thi đầu tiên sau khi nhập học sẽ sớm thực hiện. Mỗi học kì của trường trung học cơ sở ở thành phố H có 4 kì thi hàng tháng, gồm có kỳ thi đầu tiên, kì thi giữa kì, ki thi thứ ba và cuối kì.

Đồng thời, chỗ ngồi trong mỗi kỳ thi trường đều dựa vào thành tích xếp hạng của kì thi trước đó. Hà Từ Từ xếp thứ hai toàn trường, tức là chỗ ngồi của cô là vị trí thứ hai của lớp đầu tiên.

Mỗi lần tham gia một kỳ thi, đều là mỗi lần “dục hỏa trùng sinh” (*).

(*) “dục hỏa trùng sinh” gần giống với câu “sống không bằng chết”.

Hôm thi trời mưa, mưa không to nhưng dường như nó không ngừng, đây có lẽ là đặc trưng của những ngày mưa ở miền nam.

Hà Từ Từ đã sớm tới trường học, chuẩn bị học thuộc lại phần chính tả của môn thi đầu tiên là môn Ngữ văn. Thời gian kiểm tra của cấp hai khá xếp chồng lên nhau, một ngày phải thi hết 4 môn.

Mới chỉ ôn tập được một nửa, thì phát hiện Mục Dao đang đứng ở một bên, ôm chồng sách ngữ văn, nhìn chằm chằm vào bản thân mình, cô nói: “Cậu làm cái gì thế?”

“Học bá, học bá, học bá ới! Cậu nhất định phải phù hộ cho tớ thi điểm cao nhá!”

“Thành tích của cậu cũng không kém mà, nỗ lực hơn nữa cũng sẽ là học thần thôi.”

“Làm sao so được với Ngài! Tớ được ngồi cùng bàn với học bá đại nhân!”

“Đừng nhiều chuyện nữa, xem lại bài đi.”

Thời gian đọc sách sẽ trôi nhanh đến kỳ lạ.

Cách thời gian thi còn mười phút, Hà Từ Từ chuẩn bị đầy đủ các đồ vật cần dùng bước vào lớp đầu tiên. Lớp 4 ở lầu một, lớp 5 đến lớp 8 ở lầu hai, lớp 9 đến 12 ở lầu 3, lầu 4 chính là sân thượng, bình thường cũng không có nhiều người đi qua đây.

Cho nên Hà Từ Từ đi từ lầu hai đến lầu một, lúc đi vào lớp một thì mọi người đều đã tới. Cô cứ tưởng rằng ở đây có nhiều học bá tập trung nên không khí sẽ cực kì yên tĩnh. Nhưng thật ra là không phải.

Cả trai lẫn gái tốp ba tốp năm tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, có người thì đang nói chuyện về học tập, lại có người đang nói chuyện về việc đi chơi.

Hà Từ Từ đến vị trí thứ hai ngồi xuống, đằng sau là nữ sinh đang ngồi yên tĩnh xem bài. Vị trí phía trước vẫn là trống không, cũng không biết người đứng nhất cuộc thi trung khảo là ai.

Không quá một phút sau, có một bạn nam từ cửa sau đi tới, cậu ngồi ở vị trí phía trước Hà Từ Từ, mang theo một làn gió thanh mát thổi vào mặt cô.

Hà Từ Từ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, không biết là mùi nước hoa hay là mùi của bột giặt, nói tóm lại rất dễ ngửi.

Hà Từ Từ ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng này có quen mắt, nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Thời điểm chờ bài thi được truyền xuống, Hà Từ Từ mới nhìn được khuôn mặt của bạn nam ngồi phía trước. Đường nét từ trên xuống dưới vô cùng mượt mà.

Hóa ra là cậu ấy, bạn họ Lục kia.

Hà Từ Từ nhớ rõ lúc mới vừa khai giảng, đã nghe nói qua bạn đứng thứ nhất cuộc thi. Mặc dù cô đứng thứ hai, nhưng điểm hai người vẫn chênh lệch mấy chục điểm. Bạn hạng nhất này đáng lí ra học ở trường tốt nhất, nhưng không biết vì cái gì mà cậu cự tuyệt lời mời của trường cấp hai tốt nhất thành phố, đi học ở trường trung học bình thường gần nhà.

Thời gian thi trôi qua nhanh chóng, buổi sáng thi xong, rồi ăn xong cơm trưa sẽ bắt đầu kì thi buổi chiều. 

Khi thời gian thi kết thúc, tiếng chuông vang lên, Hà Từ Từ vừa vặn viết xong một chữ, lần này bài kiểm tra môn khoa học có câu khó, nên là tương đối mất thời gian phần đó. Nhưng nói chung là cô vẫn làm trong khoảng thời gian quy định. Hà Từ Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là cô có chú ý bạn nam phía trước đã làm xong bài từ lâu, sau đó ở đó nghỉ ngơi, cũng không có kiểm tra bài lại, xem ra chính là học bá chân chính rồi…