Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ

Chương 38: Không Thể Tin Được



Khi Doãn Ny và Trương San xuống sân bay, cô mặc áo hoodie trùm kín đầu, kính mát và đeo khẩu trang.

Trương San bận kéo xe đẩy vali còn cô khoác tay Trương San cùng nhau đi ra.

Doãn Ny tuy ngủ từ lúc còn trên máy bay đến tận lúc hạ cánh nhưng cô vẫn không thể nào tỉnh táo nổi.

Cô muốn được ngủ bù cho những tháng ngày bận rộn không có thời gian chợp mắt.

Cô ngáp dài một cái, quay sang nhìn Trương San hỏi:

“Nhà em ở đâu, có cần chị đưa về hay không?”

Trương San nhìn cô cười cười nói:

“Dạ, không cần đâu em có thể đi taxi về mà.”

Do là mới có 2 giờ sáng, trời bên ngoài rất lạnh Doãn Ny hiện giờ chỉ có thể đút tay vào túi áo khoác nhưng cũng không đủ ấm.

Cơn gió lạnh thổi qua cũng đủ khiến cho cả người Doãn Ny lạnh run.

Đến khi ra khỏi cửa sân bay, đằng xa chỉ chiếc G63 và taxi đang đậu cô nhìn xung quanh không thấy xe của Doãn Sâm đâu mới thở dài lấy điện thoại trong túi áo khoác ra.

Trương San lần đầu được thấy G63 mồm chữ A mắt chữ O không biết dụi bao nhiêu lần để nhìn cho rõ.

Doãn Ny thấy hành động khó hiểu của cô em gái thì hỏi:

“Em làm gì mà dụi mắt dữ vậy?”

Trương San ngại ngùng kéo cô thấp xuống nói nhỏ:

“Do đó giờ em có nhìn thấy G63 bao giờ đâu, đây mới là lần đầu tiên mà em được thấy á.”

Doãn Ny phì cười nhấn số điện thoại của Doãn Sâm để gọi. Đúng lúc cửa của chiếc G63 mở ra, tiếng chuông điện thoại cũng từ đó mà phát ra.

Đôi chân thon dài từ trong xe bước ra, Doãn Ny xém một chút nữa là đã không thể nào nhận ra anh trai của mình nữa rồi.

Há hốc mồm ngây ngốc, Trương San thấy trai đẹp càng lố hơn tay run tim đập muốn hét lên.

Doãn Sâm đi tới trước mắt dùng tay búng vào giữa trán cô giọng trầm ấm nói:

“Về rồi sao?”

Doãn Ny rụt cổ ôm trán, nhíu mày vì bị đau:

“Hai à, đừng có sơ hở là búng trán của em.”

Doãn Sâm đút tay vào túi quần, nhướn mày lạnh nhạt nói:

“Ba mẹ ngủ cả rồi, bây giờ chúng ta về thôi.”

Doãn Ny gật đầu lia lịa, chợt nhớ vẫn còn Trương San bên cạnh liền quay sang nhìn nhỏ giọng hỏi:

“Hay em về với anh chị luôn đi, ngủ lại một hôm ngày mai chị cho xe đưa em nhà nhé?”

Trương San hoảng sợ ngay lập tức lắc đầu nói:

“Dạ…dạ không cần đâu.”

Doãn Sâm liếc nhìn sang Trương San nói:

“Em không cần ngại, em là quản lý của em gái anh phải không? Nhà còn rất nhiều phòng em ở lại một đêm cũng không có phiền phức gì.”

Cô biết Trương San là một người dễ ngại nên nói với Doãn Sâm:

“Anh mang vali của bọn em lên xe trước đi.”

Anh ấy nhìn xuống 7 cái vali to đùng, mí mắt cũng giật giật hỏi:

“Hai đứa là đi du lịch sao?”

Doãn Ny bĩu môi, giọng điệu đùa bỡn:

“Vậy là anh chả hiểu con gái gì hết. Anh mau mang lên xe trước đi em với San San sẽ lên ngay đây.”

Doãn Sâm gật đầu đẩy xe kéo vali sang đường, cô nhìn Trương San khoanh hai tay trước ngực hất nhẹ vai cô ấy nói:

“Sao vậy? Bất ngờ hả?”

Trương San thành thật gật đầu trợn mắt nói:

“Em chính là không tin được chị có thể giàu như vậy đó? Chị không biết đâu lúc mới làm quản lý cho chị em còn nghe nhiều người đồn là nhà chị rất nghèo.”

Doãn Ny phì cười đẩy nhẹ đầu cô ấy nói:

“Ngốc.”

Cô ôm lấy vai của Trương San chuẩn bị băng qua đường vừa đi vừa nói:

“Thôi tối nay ở lại nhà chị, ngày mai chị trả lương cho em rồi hẳn về.”

Trương San giật mình trợn tròn mắt nói:

“Công ty vừa chuyển khoản lương cho em rồi cơ mà?”

Doãn Ny cười tươi nói:

“Tiền này là hoa hồng riêng chị thưởng cho em vì những deadline vừa qua em chạy cùng chị.”

Trương San nuốt nước bọt, chưa định hình được chuyện gì đã bị cô đẩy vào ngồi ngay ngắn ở trên xe.

Cô ấy là chưa từng nghĩ gia thế của Doãn Ny có thể khủng như vậy.

Trước còn tưởng cô ấy còn đứng lên chống lại mấy người trong công ty chê chị gái của cô nghèo.

Bây giờ chị gái mà cô ấy làm quản lý lại là con gái nhà tài phiệt.

Một đống thông tin này, nãy giờ Trương San vẫn chưa nuốt nổi.

Nhưng nói gì thì nói ngồi trên chiếc G63 nó khác bọt hẳn mấy chiếc taxi. Cả xe của công ty cũng không thoải mái bằng.

Doãn Ny ngồi bên cạnh chỉ líu ra líu ríu kể chuyện cho Doãn Sâm nghe.

Khi về đến biệt phủ Doãn Gia, Trương San càng muốn đăng xuất khỏi đây hơn. Đây là đâu? Cô ấy là ai?

Lúc Doãn Sâm xuống xe mang mấy cái vali của hai cô xuống, Trương San kéo tay Doãn Ny lại căm hờn nhìn cô hỏi:

“Sao chị giàu như vậy mà lại giấu em? Uổng công em phải một mình chống chọi hết mấy chục cái miệng của mấy bà tám trong công ty để bảo vệ chị!!!”

Doãn Ny nhún vai ôm bụng cười nói:

“Chuyện đó hả, lúc đó chị thấy cưng chiến quá nên chị để yên luôn. Với cả trong giới giải trí này nếu chị nói ra gia thế của mình không phải người ta sẽ nói chị dựa vào gia thế mới đứng vững không phải sao?”

Trương San thấy cũng có lý gật đầu như bà cụ non, Doãn Ny mở cửa xe bước xuống thấy cô ấy vẫn còn ngơ ra đó nên giả vờ ho:

“Khụ khụ.”

“Xuống thôi.”

Ba người giúp việc nghe tiếng động cũng thức giấc, thích thú chạy ra:

“Tiểu thư, tiểu thư về rồi sao?”

“Chị Mật, chị xinh hơn đúng không?”

“Chị Mật về rồi aaa.”

Doãn Ny đưa tay lên miệng muốn họ nói nhỏ lại, ba mẹ Doãn vẫn còn đang ngủ.

Doãn Sâm mang mấy cái vali để xuống đất sau đó mặt không cảm xúc nói:

“Đứng đó nhiều chuyện cái gì, mau lại đang mang 7 cái vali này lên phòng đi.”

Ba người giúp việc mếu máo nhìn cô, Doãn Ny cười cười nhìn theo họ.

Doãn Ny nhìn Trương San vẫn chưa xuống xe, cô liền chống nạnh hỏi:

“Bây giờ em có xuống không?”

Trương San nãy giờ bận suy nghĩ bây giờ bị cô gọi liền giật mình hồn mới trở về lật đật xuống xe.

Doãn Ny bất lực nhìn cô lắc đầu nói:

“Nhìn em đi bây giờ khác nào giống như gái mới vừa lấy chồng còn bẽn lẽn không?”

Ba người giúp việc thấy có người lạ cũng đứng lại nhìn, thấy Doãn Sâm đã chạy xe vào gara mới hỏi:

“Tiểu thư, đó là bạn tiểu thư sao?”

Doãn Ny mỉm cười dịu dàng nói:

“Đây là quản lý của tôi.”

Một trong ba người giúp việc đó phấn khích nói:

“Chị Mật, em có coi mấy bộ phim của chị rồi đó. Đỉnh của chóp đó!!!”

Doãn Ny không nhịn được cười đẩy tay mấy người đó nói:

“Được rồi, đừng nịnh nữa 5 cái vali màu đen thì mang lên phòng tôi, 2 cái màu hồng thì mang lên phòng khách.”

Doãn Ny dắt Trương San lên phòng khách, mở cửa ra Trương San cũng cảm thấy quá chói mắt.

Phòng ngủ dành cho khách mà như phòng tổng thống ở khách sạn như vậy sao?

Cảm giác này cô ấy còn tưởng chỉ là giấc mơ thôi chứ.

Doãn Ny che miệng ngáp, dựa người vào cửa nhìn nét mặt buồn cười của Trương San mà khâm phục:

“San San, em bây giờ chả khác gì hai lúa cả. Em làm gì như em mới từ quê lên không bằng.”

Trương San ngại ngùng gãi gãi đầu nói:

“Hì.”

Doãn Ny thấp giọng nói:

“Đây phòng để em nghỉ ngơi, cần gì thì gọi chị. Tất cả đồ dùng cá nhân trong đó đều là đồ mới em dùng xong có thể để lại sáng dùng thêm một lần nữa rồi hẳn bỏ vào sọt rác cũng được. Nếu không sáng dậy có thể nhờ giúp việc chuẩn bị đồ dùng mới.”

Trương San gật gù nghe cô dặn dò, dặn xong Doãn Ny vươn vai nói:

“Vậy là được hết rồi, bây giờ chị về phòng ngủ nhé. Chị buồn ngủ quá rồi.”

“Cưng ngủ ngon nhé.”

Trương San cười tươi rói vẫy tay tạm biệt cô nói:

“Chị Ny Ny ngủ ngon.”