Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ

Chương 43: Áy Náy



Đến khi ra về, có lẽ áy náy vì chuyện lúc nãy trước khi được anh trai của đưa về nhà.

Phùng Mạn đã nhắn tin cho Doãn Ny hẹn cô trước khi ra về vào nhà vệ sinh cô ấy có lời muốn nói.

Doãn Ny cũng bình thường thả một hình anh meme thay cho lời đồng ý.

Sau khi kết thúc bữa ăn, mẹ Doãn nhấn chuông gọi phục vụ.

Người phục vụ bước vào mang theo hóa đơn đưa đến cho ba Doãn xem.

Trong lúc mọi người đang tính tiền, Phùng Mạn và Lâm Trân đứng dậy ngoan ngoãn nói:

“Dạ, bọn con xin phép đi rửa tay ạ.

Cô ấy quay sang nhìn Doãn Sâm sẵn tay đưa cho cầm cái ví của mình nhẹ giọng nói:

“Anh cầm giúp em với.

Doãn Sâm gật đầu giữ nhận lấy ví từ tay cô ấy.

Doãn Ny đứng dậy, tươi tắn nói:

“Ây, các chị đợi em đi chung với”

Doãn Ny nhanh chân đi theo các chị, vào đến nhà vệ sinh Phùng Mạn lúng túng nói:

“Mật..chị xin lỗi.”Cô ấy gãi gãi đầu gượng gạo giải thích với cô:

“Chỉ là do chị quá yêu anh trai của em nên chị mới như vậy. Nếu chị biết đó là em chị sẽ không hành xử bất lịch sự như thế.”

Doãn Ny đương nhiên hiểu, cô rộng lượng mỉm cười cho qua nắm tay Phùng Mạn nói:

“Có gì đâu dù sao cũng sắp trở thành người nhà rồi chị không cần phải cảm thấy có lỗi với em. Em hiểu mà, ai yêu vào mà chẳng lo được lo mất cơ chứ.

Lâm Trân đứng bên cạnh Phùng Mạn cũng e dè lên tiếng khác hẳn khí thế hừng hực khi nãy

“Chị cũng thế.”

“Chị xin lỗi nhé, chỉ là chị thấy Mạn Mạn khó khăn lắm mới theo đuổi được anh trai của em. Chị sợ cô ấy tổn thương nên mới phát ngôn mấy lời thiếu suy nghĩ.”

Doãn Ny mỉm cười, dù sao cô không có ác đến nỗi không tha thứ cho mấy việc nhỏ nhặt này.

Huống hồ đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Những việc vặt vãnh như vậy không đáng phải mang nó ra xé to.

Cô mỉm cười hiền lành, thoải mái đùa bỡn:

“Các chị đừng như thế nữa, em thật sự không có giận đâu. Em không nhỏ mọn như vậy, nếu em là chị Mạn Mạn khi không biết người thân mật với bạn trai mình là ai chắc em sẽ còn làm lớn hơn cả hai chị nữa đó.Lúc ba người trở lại, ba mẹ Doãn và Doãn Sâm thấy liền đứng dậy.

Lâm Trân cúi đầu muốn chào tạm biệt mọi người nói:

“Con xin phép ra về ạ, cảm ơn hai bác và mọi người vì bữa ăn rất ngon. Con xin lỗi vì đã làm phiền ạ.

Mẹ Doãn thở dài, xua tay nói:

“Chỉ là bữa ăn thôi mà phiền phức cái gì. Con dù sao cũng là bạn của Mạn Mạn mà”

Lâm Trân ngại ngùng cười cười cúi đầu chào hỏi một lần nữa rồi rời đi.



Doãn Sâm đưa Phùng Mạn về nhà, ba mẹ Doãn và cô cùng nhau trở về Doãn Gia trước.

Về đến nhà, điều Doãn Ny cần nhất bây giờ là chiếc giường ấm yêu dấu của mình.

Đi vào phòng, cô liền nhanh chân nhảy lên nệm nằm ình ra, lăn qua lăn lại.

Nằm nghỉ một chút, cô đứng dậy đi đến tủ quần áo để lấy đồ ngủ rồi đi đến bàn trang điểm để tẩy trang.

Khi tẩy trang xong cô mới mang theo quần áo vừa lấy đi vào phòng tắm.

Mười lăm phút sau..

Mặc kệ đầu tóc vẫn còn ướt, cô tắt đèn lên giường đắp chăn định đi ngủ.Nhưng nhắm mắt được năm phút, bỗng nhiên cô mở to mắt bật dậy.

Doãn Ny cảm thấy hình như mình đã quên phải làm gì đó thì phải. Ngồi lục lại ký ức một hồi cô mới sực nhớ ra.

Cô vẫn chưa gọi cho Thóc Thóc nữa, Doãn Ny đánh nhẹ vào trán của mình mò dậy bật đèn.

Cô tìm điện thoại của mình sau đó gọi video call cho Lâm Quỳ.

Lúc Lâm Quỳ bật máy lên, cô nghe thấy xung quanh yên ắng quá thấp giọng hỏi:

( Chàng trai trẻ của tớ ngủ rồi sao? Ngủ rồi sao? Còn sớm như vậy mà? )

Lân Quỳ buồn ngủ ngáp một cái, trừng mắt nhìn Doãn Ny oán hận nói:

( Cậu biết bây giờ mấy giờ chưa hả? Tớ còn đang ngủ ngon đây mà cậu hỏi Thóc Thóc ngủ chưa? Hâm à? )

Doãn Ny cười hì hì nói:

( Sorry, sorry do nay tớ có việc bận nên bây giờ mới gọi cho cậu được. )

Lâm Quỳ lườm Doãn Ny, chợt thấy tóc cô vẫn còn ướt tức giận nói:

( Sau cậu gội đầu ra mà không sấy tóc hả? Đã ốm yếu hơn người khác còn lười. 3

( Cậu sấy tóc thì chiếm bao nhiêu thời gian chứ? Khuya rồi ai mượn cậu gọi đầu biết là nó không tốt hay không hả?

Doãn Ny dường như rất thích nghe cô ấy mắng, miệng tủm tỉm cười không

ngớt.

Đột nhiên, Doãn Ny nhớ đến việc anh trai mình từng nói về chuyện của Hạ Gia bây giờ sẵn tiện tâm sự với chị em tốt cô hỏi luôn:

( À, cậu có nghe gì về chuyện lùm xùm của Hạ Gia chưa vậy? )

Lâm ngáp to một cái, gật đầu nói:

( Biết chứ. )

Doãn Ny ngơ ra hỏi:

( Vậy cậu có biết lí do của những lùm xùm đó là gì không? Tên thối Hạ Trí Khanh có kể cho cậu nghe không? 1

Lâm Quỳ gật đầu mắt mở không lên nói:



( Hay là mai kể được không bây giờ tớ buồn ngủ quá.. )

Doãn Ny lắc đầu nói:

( NO0000, bây giờ tớ đang mắc hồng. 1

Lâm Quỳ thở dài, trong cơn buồn ngủ vẫn phải bất lực kể:

( Chuyện là ba của Hạ Trí Khanh ngoại tình, đánh đập vợ con, còn cố ý dung túng cho người tình muốn ám sát phu nhân Hạ Gia nên 2 anh em Hạ Trí Khanh hận ông ta lắm. Hình như là phối hợp với ông ngoại để lật đổ Hạ Gia xong thu thập bằng chứng để tống ông ta vào tù. Hạ Thị không có phá sản, đó chỉ là thủ thuật để qua mắt của ông ta thôi. )Doãn Ny mắt chữ A mồm chữ O lắng nghe Lâm Quỳ kể chuyện trong lòng vẫn còn nhiều khuất mắt:

( Còn bà nhân tình thì sao? )

Lâm Quỳ gật đầu, mắt cứ mở rồi nhắm kể:

( Nghe bảo là Hạ Trí Khanh đi nói cho con gái của bả biết. Vì không chấp nhận được mình có người mẹ như vậy nên cũng nghe theo sắp xếp của 2 anh em họ. )

Doãn Ny cắn môi nhíu mày:

( Chuyện lớn như vậy sao tớ chưa từng được nghe thế nhỉ? )

Lâm Quỳ chậm chạp nói:

( Cậu suốt ngày chỉ ở trong đoàn phim ôm khư khư cái kịch bản thì biết cái

gì?

Doãn Ny cười cợt nói:

( Cậu cứ nói như tớ tách biệt xã hội thế? )

Lâm Quỳ nhếch môi cười khinh miệt nói:

( Bây giờ cậu có cho tớ ngủ không hay muốn ngồi nói chuyện tới sáng? )

Doãn Ny bĩu môi, nhỏ giọng nịnh nọt:

( Thôi ngủ, cậu ngủ đi, ngủ ngon.Lâm Quỳ gật đầu nói:

( Đã biết, tắt đi. )

Khi cúp máy, Doãn Ny nằm xuống nệm tay gác lên trán nhìn trần nhà trằn trọc suy nghĩ.

Ba của Hạ Diên ngoại tình sao?

Không phải gia đình của anh luôn được giới kinh doanh khen nức nở sao?

Nhớ khi nào, nhà anh còn được nhiều người trong giới ngưỡng mộ gọi là gia đình kiểu mẫu.

Doãn Ny thở dài, lúc nghe Doãn Sâm nhắc đến cô vốn dĩ đã muốn hỏi rồi.

Nhưng mà đối với tính cách của ba và Doãn Sâm chắc chắn sẽ không kể việc đó cho cô nghe chỉ vì liên quan với Hạ Diên.

Bây giờ nghe được do bắt đầu của câu chuyện cô lại có một chút thương mẹ anh quá.

Bác ấy vừa tốt bụng còn dễ thương, từ nhỏ mỗi lần cô qua đó chơi đều được chào đón nồng nhiệt.

Còn ba của Hạ Diên cô hiếm khi gặp, nhưng có gặp cũng là lúc ông ta tất bật bận rộn đi làm.