Doãn Ny nhận lấy quà của Doãn Sâm nhưng anh ấy lại không tin cô lại có thể vui vẻ như vậy được.
Anh ấy thấp giọng hỏi:
"Em thật sự là không buồn sao? Hay là em đang cố kìm nén?"
Doãn Ny mỉm cười lắc đầu:
"Em ổn, dù sao cũng mấy năm rồi. Không còn buồn nữa, cũng cảm thấy không đáng để em phải buồn nữa."
Nghe cô nói như vậy Doãn Sâm cũng có chút yên tâm. Anh ấy xoa nhẹ đầu cô:
"Thế thì anh trở về phòng nhé? Có gì cần hay muốn giúp đỡ thì gọi anh."
Cô ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng ạ."
Khi Doãn Sâm về phòng cô mới buông lỏng được cơ mặt của mình. Cả khuôn mặt đều trở lại trạng thái thất thần.
Sự hứng thú giả vờ đó cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cô cũng không quan tâm cái hộp trang điểm đang nằm trên tay mình nữa.
Doãn Ny chán nản mang nó đến bàn của mình mà để yên ở đó. Cô không còn sức lực nằm xuống giường. Nước mắt bỗng nhiên tuôn trào, hai bã vai cũng vì thế mà run rẩy. Cho đến khi cô đã khóc đến kiệt sức..
Cửa phòng lại đột nhiên có tiếng gõ cửa..
Cốc cốc cốc cốc..
Tiếng mẹ Doãn từ bên ngoài vọng vào:
"Bảo bối, con ngủ chưa?"
Cô ngồi dậy, lau nước mắt trên mặt. Cô đi đến mở cửa ra.
Mẹ Doãn nhìn cô cũng phải bất ngờ. Nhìn hai con mắt sưng to, buồn bã còn không hề che giấu đi những nỗi tuyệt vọng.
Bà nhìn con bé đau lòng, thấp giọng nói:
"Mẹ vào được không?"
Cô hít vào một hơi thật sâu mới né qua một bên cho mẹ Doãn đi vào."
Mẹ Doãn kéo tay cô lại giường ngồi xuống, bà vuốt ve lưng cô xót xa hỏi:
"Vẫn chưa quên được sao?"
Cô nhìn lên mẹ Doãn, mí mắt hơi giật giật:
"Con không biết nữa, chỉ là gặp lại nên mới nhớ đến chuyện cũ thôi."
Mẹ Doãn thở dài:
"Mẹ biết, mẹ biết. Mẹ biết con sẽ đau lòng nhưng mà không chuyện cũng đã qua rất lâu rồi sao? Nếu buông bỏ được thì hãy buông bỏ luôn, đừng vì một vài khoảnh khắc nào đó mà một lần nữa quay đầu nhìn lại.." Doãn Ny nghe mẹ Doãn nói cũng lại lần nữa bật khóc, cô biết mình đã vượt qua những tồi tệ đó lâu như thế nào..
Cô cũng không muốn mình cứ phải mắc kẹt trong đó, cô muốn mình được tự do!
Tối cả đêm hôm đó, cô và mẹ Doãn cùng nhau ngồi tâm sự đến sáng.
Sáng hôm sau, Lâm Quỳ từ sáng đã gửi tin nhắn đến cho cô:
﹝Bảo bối, tớ quên mang theo sách bài tập rồi. Lớp cậu hôm nay có học không?﹞
Cô và mẹ Doãn cũng không hề biết bây giờ là 6h mà chỉ khi chuông điện thoại vang lên mới bị giật mình.
Mẹ Doãn lật đật đứng dây:
"Đã sớm như vậy rồi sao? Mẹ quên mất nữa để mẹ đi xuống làm đồ ăn cho gia đình mình."
Cô mỉm cười:
"Vâng.".
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Mẹ Doãn nhìn hai mắt sưng to cảm thấy trong lòng lại hơi xót xa:
"Con có cần xin nghỉ ngày hôm nay không?" Doãn Ny lắc đầu cười cười:
"Không cần đâu mẹ, con thấy con có thể đi học được mà."
Mẹ Doãn cũng gật đầu xong mới đi ra ngoài. Doãn Ny cầm điện thoại lên xem thấy tin nhắn của cô gửi đến lại nhanh tay trả lời:
﹝Không, hôm nay lớp tớ không học bài tập.﹞
﹝Để lát tớ sẽ mang cho cậu.﹞
Lâm Quỳ:
﹝Ok, bảo bối.﹞
Doãn Ny tay lên che miệng ngáp, cô bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh để skincare.
Lúc cô lầu, ba Doãn và Doãn Sâm cũng đã ngồi vào bàn ăn. Vừa thấy cô ba Doãn vui vẻ nói:
"Gái rượu dậy rồi sao? Hai mẹ con hôm qua ngủ chung với nhau có ngon không?"
Cô mang balo bỏ trên sô pha nhẹ nhàng nói:
"Rất ngon ạ."
Cô đi lại bàn kéo ghế ngồi xuống ngay ngắn. Mẹ Doãn mang đồ ăn để lên bàn còn không quên đi pha cho cô một ly nước cam:
"Con phải uống hết ly này mới được đi học không thì hôm nay nghỉ."
Cô nhíu mày không chịu:
"Cam này chua lắm."
Mẹ Doãn lườm cô:
"Có cam nào mà không chua? Với cả mẹ cũng đã bỏ đường rồi. Con phải uống cho hết đó còn nếu chua thì để mẹ mang thêm đường bỏ vào được không?"
Cô biết mình cãi không lại nên cúi gầm mặt ăn cho đến khi ăn xong vừa mới buông nĩa và dĩa xuống mẹ Doãn lại nhắc cô:
"Uống nước cam đi."
Doãn Ny nhăn mày cuối cùng vẫn là cô phải ngoan ngoãn nghe lời uống cạn ly nước cam.
Mẹ Doãn hài lòng gật đầu vui vẻ nói:
"Ngoan lắm, chú Lý đang ở ngoài đợi con đó mau đi đi kẻo trễ học."
Coi khịt khịt mũi nói:
"Vâng."
Cô đứng dậy đi đến sô pha xách balo lên đi ra ngoài xe. Khi đến cổng trường, cô thấy Lâm Quỳ cũng vừa mới đến.
Cô xuống xe Lâm Quỳ cũng vừa mới xuống. Vừa nhìn thấy cô Lâm Quỳ cũng chạy tới:
"Cậu có mang cho tớ không?"
Cô gật đầu, lấy balo trên vai xuống để tìm. Cô đưa cuống bài tập cho Lâm Quỳ cũng dặn dò:
"Cậu muốn thì cứ làm vào trong đó nhưng nhớ đừng có làm rách hay bẩn nhé."
Lâm Quỳ gật đầu lia lịa:
"Được được, tơ nhớ rồi."
Sau đó, cô lại bị Lâm Quỳ kéo tay đi vào bên trong. Điều khiến sởn hơn chính là đứng ở trước mặt Hạ Trí Khanh.
Lâm Quỳ lấy cuốn bài tập của mình đưa cho Hạ Trí Khanh. Cô há hốc mồm, vậy là cô ấy muốn mượn cuốn bài tập của cô chỉ là đưa đưa cuốn của cô ấy cho tên này sao?
Thấy cô đi một bên trợn mắt nhìn, Lâm Quỳ mới kéo tay cô đi. Khi đi lướt ngang qua cô còn thấy được nụ cười nhan hiểu của tên đó nữa cơ.
Đúng là hai anh em chả khác gì nhau, lớn lên đều là loại người đểu cáng!!!!!
Cô cùng Lâm Quỳ đi lên phòng học, cô còn phải nhếch môi nói:
"Cậu là vì cho tên đó mượn mà không cần học sao?"
Lâm Quỳ rất thản nhiên nói:
"Không phải tớ cũng đang có của cậu sao? Cậu ấy vừa mới chuyển lớp nên mới cần sự giúp đỡ của tớ."
Cô giật giật khóe miệng không biết nên vui hay nên buồn đây? Bạn cô là thật sự ngu hay là bị cho ăn bùa rồi?
Cô thở dài lắc đầu cùng Lâm Quỳ đi lên cầu thang rồi tạm biệt nhau mạnh ai về lớp người nấy.
Vì lớp cô là lớp chuyên hàng đầu nên lượng bài tập lẫn tiết học đều x2 so với các lớp bình thường. Trong lớp cô, Quý Minh cũng là lớp trưởng, còn cô là lớp phó trật tự.
Quý Minh cũng rất tốt với cô, hầu hết trong lớp cô cùng Quý Minh đều đồng hạng nhất. Tuy là lớp giỏi nhưng ai trong lớp cũng ngưỡng mộ bọn cô.
Nhưng thật ra cô và Quý Minh đều dành thời gian cho việc học khá nhiều. Hầu hết buổi hẹn cậu hẹn cô đều là để giải bài.
Cô cũng vậy, xem Quý Minh là một người tri âm tri kỉ trong việc học của mình. Nhưng không hiểu sao mấy hôm nay trong lớp lại liên tục đồn thổi cô và Quý Minh đang hẹn hò:
"Ny Ny, tớ nghe bảo cậu đang hẹn hò với Quý Minh sao? Awww, ghen tỵ quá điii."
"Cậu và lớp trưởng đang quen nhau sao? Khi nào hai cậu đi công khai??"
"..."
Hẹn hò? Hẹn hò cái what the f*ck gì đây vậy!?
Khi tin tức truyền đến tai cô, cô mới bất giác giật mình đi tìm Quý Minh nhưng nào ngờ lại có thể nghe được bạn học Quý Minh trầm tĩnh lại đi nói chuyện với đám du côn của trường hết sức thân thiết.
Quý Minh: "Con nhỏ đó hả, chắc sắp dính rồi. Tiểu thư Doãn gia chứ gì dễ ẹc."
Đám anh em: "Đỉnh đỉnh, vừa mới tung tin đồn thôi mà nó đã sắp được lan ra khắp trường rồi."
Cô há hốc mồm bất ngờ chạy đi, thì ra bấy lâu nay tên này đều là nhìn vào vị thế của gia đình cô mà đeo cái mặt nạ giả vờ ngây thơ cực khổ như vậy.
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại truyenfull.com Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》