Hồi tiểu học, có khoảng thời gian dài Hứa Giảo Bạch cực kỳ chống đối việc học vẽ.
Không có thời gian rảnh, cuộc sống bị những trang giấy vẽ vùi lấp, cậu khóc lóc cầu xin Mạnh Viện chẳng phải một lần:
"Mẹ ơi con xin mẹ, mẹ cho con ra ngoài chơi một tí thôi, bao giờ về con sẽ vẽ và làm bài tập đầy đủ mà."
Vô dụng.
Sau khi ly hôn, Mạnh Viện trở thành chủ nhân duy nhất của căn nhà này, bà nói một là một, mà hai thì là hai.
Phải kiên trì mới có thể theo đuổi hội họa, nhưng đây là điều Hứa Giảo Bạch thiếu thốn nhất, trước khi lên cấp 2, cậu cũng giống như bao đứa trẻ cùng trang lứa, không chịu ngồi yên ở nhà, luôn luôn muốn đi chơi.
Mạnh Viện cho rằng còn bé mà không chịu nỗ lực thì sau này hối hận chẳng kịp, nên bà cực kỳ nghiêm khắc với Hứa Giảo Bạch, đặt lên cậu vô số kỳ vọng nặng nề.
Con trai thường dậy thì muộn, Hứa Giảo Bạch vốn yếu ớt, lên cấp 2 vẫn thấp bé còi cọc, ngày ngày đeo túi vẽ đi đi về về chẳng trò chuyện cùng ai. Các bạn trong lớp có hội có phường hết, riêng cậu cứ thui thủi một mình.
Hứa Giảo Bạch bắt đầu ghét vẽ.
Lúc Mạnh Viện biết chuyện thì chỉ nghĩ là trẻ con giận dỗi, kiên trì giảng giải với cậu, mới nói được vài câu Hứa Giảo Bạch đã cắt ngang.
"Con không muốn... Con chẳng thích vẽ tí nào." Hứa Giảo Bạch cúi đầu, "Con không muốn vẽ, con..." Con muốn kết bạn, con muốn hòa nhập, muốn nói chuyện, muốn thể hiện, muốn làm tất cả mọi thứ miễn không phải vẽ.
Mạnh Viện hỏi cậu: "Sao con không chịu nghe lời cho mẹ bớt lo lắng một chút?"
Hứa Giảo Bạch mím môi không nói.
Cậu dùng cách thức của riêng mình để từ chối.
Cậu không vẽ và cũng không đến lớp vẽ sau giờ học.
Mạnh Viện hỏi cậu định nổi loạn à, hai mắt bà đỏ bừng, bàn tay giơ lên nhưng chần chừ không hạ xuống.
Bà không nỡ.
Hứa Giảo Bạch sinh non, sức khỏe yếu không thể vận động mạnh, mười ba mười bốn tuổi mà vẫn chưa dậy thì, đi học thấp nhất lớp.
Khi ấy Hứa Giảo Bạch nghĩ mình không sai, cậu không thích, không muốn làm, không muốn lớn lên dưới cái bóng của mẹ.
Đó là lúc cậu ngang ngược nhất.
Không vẽ nữa nên cậu có rất nhiều thời gian rảnh, bắt đầu nghe thấy những lời ngày thường mình không để ý, giọng nam giọng nữ non nớt chưa vỡ, tất cả đều đang bàn tán về cậu.
"Nó kỳ quá."
"Cả ngày vẽ vẽ vời vời chẳng nói chuyện với ai."
"Hình như còn chạy không nổi á, con trai mà yếu xìu."
Ban đầu chỉ là mấy lời cười cợt, sau đó có người đến trước bàn cậu, cậu ngẩng lên thì nghe tiếng nói, "Ai da, nó nhìn mày kìa."
Không được nhìn ư?
Hứa Giảo Bạch không hiểu, vì cậu chưa từng có bạn.
Rồi một ngày nọ cậu thấy mình bị nhốt trong không gian chật hẹp, không khí vấn vít mùi chất tẩy hương chanh.
Cậu hít một hơi sâu, sặc sụa ho khan.
Tiếng trẻ con cười khanh khách méo mó phóng đại chui thẳng vào tai.
Ánh lửa chập chờn đốt cháy đôi mắt ngây thơ, giữa nắng hè chói chang, khói hòa vào cơ thể như dung nham, hun bỏng làn da và tan ở phía trên tim.
Rất đau.
Đau đến nỗi cậu không thể kiềm chế tiếng gào thét run rẩy.
Có âm thanh vang lên bên tai, líu ra líu ríu, sợ hãi tò mò, là âm thanh của ai đó khác.
Chúng trông giống hệt nhau, trên trán có sừng và cánh đen sau lưng. Chúng là những con quỷ nhỏ chui ra từ truyện cổ tích, vừa độc ác vừa ngây thơ.
Cậu sai rồi, đáng lẽ cậu phải nghe lời mẹ.
Vẽ tranh tốt lắm, cậu muốn vẽ.
Hứa Giảo Bạch lại cầm bút, cánh tay nhấc lên kéo theo đau đớn, ngón tay run run đánh rơi bút chì xuống đất.
Chì gãy.
Mạnh Viện phát hiện.
- --
Người phụ nữ không dám chạm vào cậu, vết thương che giấu bấy lâu đã thối rữa, để lại hình dáng xấu xí trên xương quai xanh, bà khóc hỏi cậu chuyện gì thế này.
Hứa Giảo Bạch không nói.
Không dám nói.
Bởi vì cậu rất kỳ lạ nên không ai muốn chơi với cậu.
"Họ nói... con không có biểu cảm gì nên muốn thấy biểu cảm của con."
Trong bệnh viện, người phụ nữ khóc tới không thở được, muốn ôm cậu nhưng lại sợ làm cậu đau, tuyệt vọng hỏi: "Con có đau không? Con đau sao không nói với mẹ, đau lắm đúng không?"
Đau.
Ngày đầu tiên đau đến không ngủ được, đau đến rơi nước mắt.
Nhưng cậu không nói gì, không dám để mẹ đau lòng thêm nữa.
Hứa Giảo Bạch ôm hai má mẹ, vụng về lau nước mắt trên khoé mi bà, "...Con xin lỗi, con không sao, con xin lỗi."
Cậu xin lỗi mẹ, cậu không nên làm mẹ đau đớn như thế, tất cả là do cậu không chịu nghe lời.
Từ đó về sau cậu cực kỳ nghe lời.
Hứa Giảo Bạch nghỉ ở nhà cả năm lớp 9, cậu muốn gì Mạnh Viện cho nấy, trường cấp 3 cũng do cậu tự chọn, đi học rất xa nhà, đến nơi không có những bạn học trước kia, đến nơi không ai biết cậu là ai.
Lần này cậu có thể kết bạn không?
Hứa Giảo Bạch không mảy may nghĩ tới, cậu đã học được cách chấm dứt chờ mong.
Hứa Giảo Bạch nghỉ học ở nhà rất thoải mái, không có ai săm soi phán xét cậu, cậu ngồi trong phòng từ sáng đến trưa, nhìn sang bàn vẽ thấy hội họa không hề đáng ghét.
Mạnh Viện thường đứng ở cửa lặng lẽ nhìn cậu, nhìn một hồi chẳng biết làm sao thì lại khóc.
Vết thương khá nghiêm trọng, thi thoảng sẽ mưng mủ, nhìn có hơi buồn nôn. Ngày qua ngày nó dần dần đóng vẩy nhưng trông vẫn rất xấu.
Mỗi khi có gia sư tới dạy học cậu sẽ yên lặng mặc áo sơ mi vào, cài cúc đến tận cổ che giấu xương quai xanh và vết sẹo xấu xí.
Cậu tự thấy nó xấu nên không muốn lộ ra, cậu tự ti.
Khoảng thời gian này bố Hứa Giảo Bạch đã ghé thăm, ông và Mạnh Viện kết hôn qua mai mối, không có tình cảm và không chịu được tính tình độc đoán của Mạnh Viện, năm Hứa Giảo Bạch lên lớp một, hai vợ chồng ly hôn.
Ông tới thăm Hứa Giảo Bạch, hai người cãi nhau ầm ĩ ngoài phòng khách, người đàn ông hỏi bà chăm con kiểu gì, lúc đầu Mạnh Viện còn cự cãi, về sau bật khóc nức nở: "Tôi cũng đâu có muốn, anh tưởng tôi vui lắm sao?! Nó chẳng chịu nói gì, tôi không thể hiểu nó đang nghĩ gì... Tôi... Tôi không biết phải làm thế nào cả."
Hứa Giảo Bạch biết nếu cậu có thể nói ra, có thể xả hết những đè nén trong lòng thì mọi chuyện đã khác.
Cậu sai rồi.
Nhưng cậu không biết sửa thế nào.
Cậu bắt đầu sợ giao tiếp.
Người đàn ông lén dúi cho Hứa Giảo Bạch mấy tờ tiền, "Về sau có chuyện gì nhớ tới tìm bố."
Ông đã tái hôn và có một cô con gái hai tuổi, gia đình hòa thuận ấm êm.
Mạnh Viện đăng ký học lớp nấu ăn, bà nấu rất nhiều món đủ đầy dinh dưỡng, hương thơm nức mũi, ngon mắt ngon miệng. Nuôi mãi rồi Hứa Giảo Bạch cũng cao lên, ở trong nhà lâu làn da trắng như sứ, vì sợ giao tiếp nên mắt chẳng bao giờ nhìn thẳng vào ai, trở thành hình dáng thiếu niên mới lớn lạnh nhạt xa cách.
Nghỉ hè, Hứa Giảo Bạch đã tìm ra thú vui khác ngoài vẽ tranh, đó chính là... xem phim truyền hình, xem người ta yêu đương, ôm hôn, tỏ tình - những bộ phim tình yêu ngọt ngào lãng mạn. Cậu ngồi trên sô-pha xem cả buổi trưa rồi cuộn mình ngủ quên mất, bàn tay vô thức che vết sẹo trước cổ.
- --
Nhìn thấy vết sẹo mờ, Quý Hoành không hỏi cũng không nói chi hết, y biết vết sẹo này là do vật gì gây nên. Không gì có thể tồn tại mãi dưới ánh mặt trời, tất cả rồi cũng đều mục nát.
Hứa Giảo Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Lúc đầu xấu quá nên tôi muốn che, sau thì thành quen, không phải cố ý..." Đến cuối câu cậu không còn sức lực, chẳng dám nhìn Quý Hoành.
Ký ức đó rất mờ nhạt, vì cậu không muốn nhớ đến nên giờ đây nó chỉ là một màn sương mịt mù trong bóng tối.
Dù vết sẹo đã mờ tới chẳng thể thấy, dù cậu biết không ai chú ý tới, cúc cao nhất trên áo sơ mi vẫn được cài kín.
Cậu không có cảm giác an toàn, rất sợ để lộ vết thương. Khi người khác tới gần, cậu vừa chờ mong vừa sợ hãi, vừa muốn nói vừa không muốn nói.
Cậu khiến người khác không dám bắt chuyện.
Cậu biết.
Nhưng hết cách rồi.
Cậu không muốn lại bị đau như thế nữa.
2
Phòng tranh quá yên lặng, Hứa Giảo Bạch hơi sốt ruột, muốn ngẩng lên mà sợ phải trông thấy vẻ mặt của Quý Hoành.
Ngón tay Quý Hoành bỗng trượt xuống, dọc theo xương quai xanh xoa xoa vết sẹo kia, ngón tay thô ráp miết lên làn da nhẵn nhụi, cả người Hứa Giảo Bạch nóng bừng không dám trốn, khe khẽ run rẩy.
"Đau không?" Quý Hoành chợt hỏi.
Hứa Giảo Bạch hé hé miệng: "...Hết đau rồi." Trước đây đau lắm giờ thì hết rồi.
5
Quý Hoành không hỏi nữa, y nhìn cậu cực kỳ nghiêm túc, trong mắt chỉ có mình cậu, mãi chưa dời đi.
Hứa Giảo Bạch choáng váng, cậu không thể làm lơ bàn tay đang đặt lên vết thương kia, đáng lẽ cậu phải tránh đi, ngay cả mẹ Hứa cũng không được nhìn thấy cậu cởi cúc áo. Làm sao Quý Hoành có thể chạm thẳng vào?
Quý Hoành có thể.
Hứa Giảo Bạch chấp nhận, lòng thấp thỏm lo âu.
Quý Hoành bỏ tay khỏi xương quai xanh, sờ sờ đầu cậu, vò rối tung mái tóc, y ngồi xuống cạnh cậu, cánh tay kề sát cánh tay, truyền nhiệt độ cho người bên cạnh.
Quý Hoành im lặng một lát, tựa như đang vô cùng phân vân nhưng thực ra cũng chẳng phân vân bao lâu. "Tôi có tên ở nhà."
"Hả?"
"Quý Nhất Nhất."
Cái tên không hề hợp với Quý Hoành, Hứa Giảo Bạch vắt óc suy nghĩ: "Ồ, dễ thương lắm."
"Muốn cười thì cứ cười đi."
"Không." Làm sao mà dám.
"Vậy cậu gọi một lần xem nào."
"?"
"Gọi cho tôi nghe."
Đâu ra chuyện ép người khác gọi ở nhà của mình thế này? Quý Hoành ngang ngược quá.
2
"...Nhất Nhất." Cứ như đang gọi con gái, Hứa Giảo Bạch không dám nói nữa.
Quý Hoành chợt vỗ tay độp một cái, âm thanh giòn giã vang vọng khắp căn phòng, nụ cười y dịu dàng như tỏa nắng. "Trao đổi bí mật."
Hứa Giảo Bạch ngẩng đầu nhìn vào mắt Quý Hoành.
"Trừ mẹ tôi ra cậu là người duy nhất biết cái tên này." Quý Hoành nói, "Cậu thích gọi lúc nào cũng được."
Ai muốn gọi cơ?
Hứa Giảo Bạch chưa kịp đáp đã nhận được một cái ôm, cánh tay Quý Hoành ghìm chặt cậu, dường như cả hai có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Quý Hoành nói: "Nhận kẹo của tôi thì là người của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu."
8
Thực ra không có gì đáng sợ cả.
Vết thương đã lành, vết sẹo mờ như không thấy, cậu có rất nhiều kẹo ngọt và bạn tốt.
Hứa Giảo Bạch đẩy Quý Hoành một cái, "Nóng quá, bỏ ra đi."
2
Quý Hoành: "..."
Hứa Giảo Bạch chột dạ sờ sờ cổ. Cậu không dám nói hết, cái ôm của Quý Hoành nóng quá, nóng như đốt cháy trái tim cậu.
Cậu muốn hiểu rõ cảm xúc này, giống như lúc xem phim truyền hình, lần nào nam chính hôn nữ chính cậu cũng nghiêm túc quan sát nghiên cứu.