Sáng hôm sau, Lâm Ngữ tỉnh lại, cảm thấy đầu vẫn đau nhức. Bên kia giường đã lạnh, xem ra Lạc Tân Cổ đã về từ lâu, tối hôm qua anh ở bên cạnh đến khi cậu ngủ say, không biết sau có nghỉ ngơi được không. Cậu mặc quần áo, hâm một cốc sữa nóng, ngồi bên cửa sổ uống từng ngụm. Chuyến khứ hồi bay lúc bảy rưỡi tối, hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi thêm một lát. Đến khi về Munich, cậu lại bước vào guồng quay công việc không ngừng nghỉ. “Reng… reng…” Điện thoại trên bàn đổ chuông. Lâm Ngữ nhìn lướt qua, là Bắc Kiều. Thật kì lạ, Bắc Kiều chủ động tìm cậu làm gì? “Alo? Bắc Kiều.” “Tiến sĩ Lâm, cậu có đang ở cùng Lạc Tân Cổ không?” Giọng Bắc Kiều nghiêm túc, thậm chỉ gọi thẳng tên Lạc Tân Cổ. “Không, sao thế?” “Tôi không liên lạc được với anh ấy, nhưng có chuyện quan trọng cần thông báo.” Bắc Kiều tạm dừng, “Lạc Thương An mất tích.” Lâm Ngữ hít sâu: “Sao lại thế?” “Tình huống cụ thể tôi không thể nói với cậu, cậu thấy Lạc Tân Cổ thì phải báo cho anh ấy, bảo anh ấy gọi lại cho tôi.” Nói xong, Bắc Kiều cúp máy. Cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Ngữ nắm chặt điện thoại, biểu cảm khiếp sợ. Lạc Thương An mất tích? Bắc Kiều chưa bao giờ nói một chuyện mình không chắc chắn, nếu tin này từ miệng Bắc Kiều thì nhất định là chưa tìm được người. Bắc Kiều không liên lạc được với Lạc Tân Cổ nên mới tìm những người xung quanh anh. Lâm Ngữ quay số Kỳ Mộc. “Ồ, tiến sĩ Lâm, ăn sáng với Tiểu Cổ xong rồi à, hai bạn trẻ không díu dít bên nhau nữa hay sao mà còn gọi cho tôi làm gì?” Kỳ Mộc cười trêu ghẹo. Lâm Ngữ kinh ngạc: “Lạc Tân Cổ chưa ăn sáng đã rời đi rồi.” “Hả? Nhưng sáng nay tôi lên phòng gọi cậu ta đi ăn sáng thì không thấy cậu ta trong phòng mà.” Kỳ Mộc cũng ngạc nhiên, “‘Tôi cho rằng cậu ta ở chỗ cậu.” Nội tâm Lâm Ngữ lập tức chìm xuống. … Sương sớm bao trùm, đèn đường chưa tắt. Lạc Tân Cổ đi bộ, bước trên nền tuyết mềm mại. Điện thoại đổ chuông, trên con đường trống trải có vẻ đột ngột. Anh cầm lấy nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ. Lạc Tân Cổ nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia cười, giọng rè rè, hiển nhiên đã được máy biến giọng xử lý. “Cậu Lạc, lúc thì có buổi hòa nhạc, lúc thì biểu diễn từ thiện, gần đây thoải mái nhỉ.” Lạc Tân Cổ đứng lại, giọng lạnh lùng: “Anh là ai?” “Có quan trọng không? Ba cậu gây thù chuốc oán tứ phương, tôi còn gọi cho cậu xem như khách sáo lắm rồi đấy.” Đối phương hình như nói với ai đó: “Dẫn vào đây.” Một lát sau, Lạc Tân Cổ nghe được tiếng gọi trầm thấp từ đầu dây bên kia: “Anh…” Đồng tử Lạc Tân Cổ tức khắc co lại: “Tiểu An.” “Anh, anh đừng nghe… bọn họ… ừm!” Lạc Thương An chưa kịp nói hết câu đã kêu r3n một tiếng, và không có sau đó nữa. Lạc Tân Cổ nắm chặt điện thoại, giữ im lặng một lúc lâu. “Sao thế cậu Lạc, đau lòng à? Ngoan ngoãn làm theo lời chúng tôi, nếu không sẽ có càng nhiều người…” Bỗng Lạc Tân Cổ bật cười. Đối phương không ngờ Lạc Tân Cổ còn cười được, lập tức dừng lại: “Cậu cười cái gì?” “Tôi đang cười… mấy người không tìm hiểu kĩ đã tới tìm tôi.” Lạc Tân Cổ nói từng từ, “Sao anh lại cảm thấy tôi có thể ngoan ngoãn nghe lời vì Lạc Thương An?” Đối phương im bặt. “Trên tay anh mới là người thừa kế tương lai của nhà họ Lạc, mà tôi chỉ là kẻ vô dụng bị Lạc Thành vứt bỏ, chẳng có việc gì ngoài đánh đàn và du lịch, đã bị trục xuất khỏi vòng lợi ích từ lâu rồi.” Giọng Lạc Tân Cổ không kiên nhẫn, “Mấy cái điều kiện anh nói vẫn nên giữ lại để thương lượng với Lạc Thành thì hơn.” “Không ngờ cậu Lạc nho nhã lễ độ trên TV lại là ngụy quân tử, lời này nếu bị truyền ra ngoài, hình tượng của cậu làm gì còn nữa.” Đối phương ám chỉ. “Anh dám!” Lạc Tân Cổ hoảng hốt. “Ha ha… Thì ra cậu để ý bản thân hơn cả an nguy của em trai. Tôi chợt nghĩ ra ý hay, cậu Lạc, nếu nhà họ Lạc chỉ còn một đứa con trai là cậu, có phải ba cậu không cần chọn nữa không?” Dưới ánh đèn, bóng Lạc Tân Cổ đổ lên mặt đất. “Sợ à?” Đối phương hỏi. “Làm sao tôi biết mấy người làm ăn có gọn gàng không?” Lạc Tân Cổ bình tĩnh lại. “Ồ, còn chưa tới thời điểm thông báo với chủ tịch Lạc, xem ra liên lạc với cậu trước quá đúng đắn. Chẳng qua… chúng ta nói chuyện thế này không tiện lắm.” Đối phương nói, “‘Cậu ở London đúng không?” Lạc Tân Cổ lập tức hiểu ý: “Anh chọn địa điểm đi.” Người nọ nói một cái tên: “Đây là nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành, có lẽ cách cậu hơi xa, phiền cậu Lạc vất vả chút vậy.” Cuộc trò chuyện kết thúc. Lạc Tân Cổ cầm điện thoại, suy tư một lát. Đối phương là ai, có vũ khí gì, biết về hành trình của anh đến mức nào, hiện tại anh chưa biết gì hết. Có người theo dõi không cũng không biết. Điện thoại có bị cài nghe lén hay không cũng không rõ. Mỗi một hành động thiếu suy nghĩ đều có thể đẩy Lạc Thương An vào tình cảnh nguy hiểm. Anh cắt đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi, tải lên một trang web, sau đó mã hóa link rồi cài đặt thời gian gửi. Thời gian gửi đi là hai tiếng sau. Người nhận là Bắc Kiều. Quan tâm quá sẽ hoảng, Bắc Kiều luôn bình tĩnh nhưng đề cập đến Lạc Thương An, anh không biết Bắc Kiều có thể làm ra chuyện gì. Một chút xúc động có thể phá hủy kế hoạch của anh. Vậy nên file ghi âm có thể gửi, nhưng không phải hiện tại. Trước khi anh đến nhà máy, anh không thể bị bất cứ tác động nào từ bên ngoài quấy phá, kể cả Bắc Kiều. Lạc Tân Cổ ấn tắt màn hình, hướng về địa chỉ được chỉ định. ~Hết chương 46~