Trưa hôm đó, Lạc Tân Cổ lần lượt liên hệ với cảnh sát Hải Đô, Lạc Thành và Bắc Kiều. Bắc Kiều nói về cơ bản Lạc Thương An đã không sao, chỉ bị đám kia tiêm thuốc nên đến bệnh viện kiểm tra thêm. Sắc mặt Lạc Tân Cổ khó coi: “Nhóm người này nhất định còn phe phái, cần tìm ra hang ổ của bọn chúng để tóm gọn.” “Cảnh sát sẽ xử lý, nhưng em sẽ không bàng quan.” Giọng Bắc Kiều lạnh lùng bổ sung, “Phải khiến bọn họ đau khổ mới được.” Lâm Ngữ đứng cạnh Lạc Tân Cổ nghe toàn bộ câu chuyện, cho đến khi anh cúp điện thoại mới ngồi xuống sô pha. Bầu không khí trong phòng ấm áp. Lạc Tân Cổ nhích lại gần, tự nhiên nắm lấy tay Lâm Ngữ. Lâm Ngữ nắm lại, lòng bàn tay ấm áp. Ánh mặt trời sau khi tuyết tan dịu nhẹ, phủ lên người Lạc Tân Cổ. “Bao giờ em về Munich?” Lạc Tân Cổ nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi. “Bảy rưỡi tối.” Lạc Tân Cổ nhìn đồng hồ: “Vậy phải chú ý, lát nữa ra sân bay.” “Em trả vé rồi.” Lâm Ngữ nói. Lạc Tân Cổ nghe vậy thì dừng lại, ngước mắt: “Anh có xem như ảnh hưởng đến… công việc của tiến sĩ Lâm không?” Lâm Ngữ: “Không vội, ngày mai em xin nghỉ, như vậy cuối tuần có thể ở lại với anh.” Lạc Tân Cổ kéo Lâm Ngữ dán sát mình: “Muốn ở cùng anh à… Chúng ta có thể chọn nơi nào đó đi dạo. Nếu muốn bắt đầu lại từ đầu, vậy phải bổ sung những bước ngày xưa còn thiếu mới được.” Lâm Ngữ khó hiểu: “Những bước còn thiếu?” “Hẹn hò.” Lạc Tân Cổ cười đáp. Vì thế sáng hôm sau, Lạc Tân Cổ dẫn Lâm Ngữ tới trung tâm thành phố – chơi game. Đúng vậy, không sai, địa điểm hẹn hò đầu tiên Lâm Ngữ chọn là khu vui chơi. Khi Lạc Tân Cổ hỏi Lâm Ngữ muốn đi đâu, hai mắt cậu lấp lánh chờ mong. “Em muốn tới khu vui chơi.” Lâm Ngữ trả lời. Theo lời Lâm Ngữ, cậu rất hâm mộ Bắc Kiều. Bắc Kiều là kiểu người thích gì làm nấy, bởi vì chỉ số thông minh siêu cao nên mọi người đều hết cách. Nhóc con kia muốn học tập thì học tập, không muốn học tập thì chơi trò chơi, thường xuyên ngủ qua đêm trên sàn nhà, ngay cả chăn cũng không cần. Lạc Tân Cổ hiển nhiên không muốn cho Lâm Ngữ một đáp án như thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười. “Đúng là đã lâu chưa đụng vào máy chơi game.” Lạc Tân Cổ vận động cổ tay, “Anh cũng nhớ ghê.” Khu vui chơi bọn họ tới khá rộng, vừa vào cửa đã thấy máy pinball. Lâm Ngữ bước tới bên cạnh, không khỏi lộ ra biểu cảm hân hoan. Lạc Tân Cổ đổi tiền xu về, đứng bên cạnh cậu. “Trò này thiết kế tinh xảo thật.” Lâm Ngữ chỉ vào, “Em mới nhìn thấy máy pinball trên máy tính.” Lạc Tân Cổ đưa xu cho cậu: “Thử nhé?” Lâm Ngữ tránh ra: “Anh chơi trước đi, em xem đã.” Lạc Tân Cổ vén tay áo sơ mi, sau đó đứng trước máy, nhét bốn xu vào. Toàn bộ khối máy như dã thú thức dậy sau mùa ngủ đông, phát ra vài tiếng nhắc nhở. Cùng lúc đó, vô số đèn màu bật sáng, các viên bi từ từ được nâng lên, dừng lại ở vị trí chuẩn bị phóng. “Vậy… bắt đầu thôi.” Lạc Tân Cổ nói xong, ấn nút bắn. Viên bi như mũi tên được bắ n ra khỏi quỹ đạo, bắt đầu va chạm điên cuồng trong vùng tăng tốc, điểm số trên bảng tăng vọt. Đột nhiên, các viên bi đổi hướng b ắn ra khỏi vùng tăng tốc, bay thẳng về phía lối ra. “Cẩn thận!” Không chờ Lâm Ngữ nói dứt câu, Lạc Tân Cổ đã nhấn cần gạt. Viên bi bị bắn về con đường màu đen, chuẩn bị tiến vào vùng tăng tốc. Viên bi lại b ắn ra, toàn bộ máy pinball nâng cấp, tất cả thiết bị và vách ngăn đều đổi thành đèn màu đỏ. Đập, kiểm sát góc, nhắm đúng khu vực cần thiết. Mỗi thao tác đều chính xác, ngón tay lướt trên phím điều khiển, ưu nhã như đang đánh đàn. Một ván kết thúc, Lạc Tân Cổ tránh ra. Lâm Ngữ nhìn thoáng qua giao diện, lướt xuống bảng xếp hạng, tổng điểm ba mươi. Nội tâm cậu dâng lên ý muốn cạnh tranh. “Anh Lạc, em chơi một ván.” Lâm Ngữ nói. Lạc Tân Cổ giúp cậu nhét xu vào. Theo máy móc khởi động, biểu cảm Lâm Ngữ dần nghiêm túc. Viên đạn bắ n ra, va chạm mười lần trong vùng tăng tốc, sau đó tiến vào vùng cao cấp rồi đột nhiên rơi xuống đập vào ven tường, cách cần gạt không đến một centimet. Lâm Ngữ không đụng tới, chỉ nhìn xem. Sau khi lặp lại hai ba lần, viên bi thả rơi giữa vùng trung tâm, lọt qua hai cần gạt rơi xuống. “Thì ra là thế, em hiểu rồi.” Lâm Ngữ gật đầu. Lạc Tân Cổ không hỏi cậu vì sao không ấn đập mà chỉ đưa cậu mấy xu: “Thêm lần nữa nhé?” Lâm Ngữ nhét xu vào, lúc này hai tay cậu đặt trên nút đập. Trò chơi bắt đầu! Viên bi bắ n ra, lần này tốc độ cực nhanh, quỹ đạo va chạm hoa cả mắt. Nhưng Lâm Ngữ phán đoán thời cơ xuất kích cũng như lực độ cũng nhanh không kém, thường có thể bắn viên bi vào vùng cao cấp sau đó an toàn trở ra. Bởi vì vào vùng cao cấp nên điểm số tăng nhanh chóng. Ngay cả Lạc Tân Cổ cũng nhăn mày. Khu vực thăng cấp – hồng! Khu vực thăng cấp – tím! Khu vực thăng cấp – vàng! Lâm Ngữ chăm chú quan sát toàn bộ máy pinball, hết thảy quấy nhiễu bên ngoài đều bị ngó lơ. Vô hình chung, xung quanh Lâm Ngữ có một vòng người quan sát, sôi nổi phát ra tiếng cảm thán. Toàn bộ pinball nhấp nháy ánh đèn, tiếng chuông thông báo điểm vang khắp hội trường cho đến khi điểm dừng lại ở con số không thể tăng thêm nữa. Lâm Ngữ buông tay, lùi lại. Viên bi rơi xuống từ không trung, không hề đụng vào cần gạt hai bên. “Oa…” Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và huýt sáo, lúc này Lâm Ngữ mới nhận ra mình bị vây quanh, cậu hoảng sợ. Lâm Ngữ quay đầu, thấy nét ngạc nhiên hiếm thấy trên gương mặt Lạc Tân Cổ. Lâm Ngữ đẩy kính: “Được không?” “Nói không chừng… là thiên tài của trò chơi.” Lạc Tân Cổ gian nan phun ra mấy chữ. “Em tính ra đó.” Lâm Ngữ giải thích, “Em xem anh chơi một ván, quan sát sự ảnh hưởng của thời điểm và góc của cần gạt lên quỹ đạo của các viên bi, sau đó em tự chơi một ván, thấy quỹ đạo va chạm của viên bi khi không chịu tác động từ bên ngoài. Như thế em có thể tính toán và kiểm soát được khu vực viên bi bay tới.” Nói xong Lâm Ngữ bổ sung: “Đơn giản nhỉ.” Lạc Tân Cổ: “…” Sau đó Lạc Tân Cổ dẫn Lâm Ngữ chơi lần lượt từng trò, trừ bắn súng, các trò còn lại đều thắng điểm tuyệt đối. Thấy người vây quanh ngày càng nhiều, cuối cùng Lâm Ngữ kéo Lạc Tân Cổ ra khỏi khu vui chơi. Cậu kéo Lạc Tân Cổ vừa chạy vừa cười, nụ cười tươi tắn ít khi thấy trên gương mặt cậu. Lạc Tân Cổ không khỏi cười theo: “Sao em vui vẻ thế?” “Em thắng anh đó, anh Lạc.” Ánh mắt phía sau đôi kính ẩn chứa chút ngạo mạn, khác hẳn phong thái khiêm tốn của phái học thuật từ trước đến giờ, “Có phải anh ngưỡng mộ em lắm không.” Lạc Tân Cổ buồn cười, dắt tay Lâm Ngữ: “Đúng đúng đúng, anh ngưỡng mộ tiến sĩ Lâm nhất. Vậy nên tiến sĩ Lâm, tiếp theo em muốn đi đâu?” Lâm Ngữ rút lại vẻ kiêu ngạo, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh. Cậu tự hỏi một lát, nhìn Lạc Tân Cổ và hỏi: “Anh muốn đi đâu?” Lạc Tân Cổ: “Anh đi đâu cũng được.” Lâm Ngữ lắc đầu: “Không được, anh Lạc, anh không thể nhân nhượng em mãi như thế, anh phải nói với em điều nội tâm anh muốn.” Nói xong Lâm Ngữ tiến lên, gần như dán sát gò má anh, “Anh nói đi, anh muốn đi đâu?” Lạc Tân Cổ nhìn Lâm Ngữ. … Ba mươi phút sau, Lâm Ngữ ngồi ở quán cà phê, quấy tách Cappuccino trong tay. Vậy nên… điều Lạc Tân Cổ muốn làm là ngồi uống cà phê với cậu? Vị thiếu gia nhà họ Lạc lúc này đang nhìn ngoài cửa sổ, tay cầm miếng Macaron từ từ nhấm nháp. Lâm Ngữ mím môi – giống như thật sự muốn tới đây uống cà phê và ăn chút gì đó, tóm lại tìm chủ đề tâm sự đã. “Anh Lạc.” Lâm Ngữ mở miệng, “Anh không cảm thấy Macaron quá ngọt sao?” Cậu thấy Lạc Tân Cổ quay đầu, nhìn cậu lắc chiếc bánh ngọt trong tay: “Vẫn ổn.” “Anh thật sự thích đồ ngọt nhỉ.” Lâm Ngữ cảm thán, “Chẳng những tự làm bánh quy, ngày thường còn ăn bánh bông lan, thậm chí có khi ăn lót dạ bữa chiều xong còn không ăn cơm tối.” “Vậy sau này em có thể đốc thúc anh ăn cơm.” Lạc Tân Cổ ăn miếng Macaron cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, “Chỉ cần em mở miệng, anh sẽ nghe.” Lâm Ngữ im lặng cúi đầu uống cà phê. “Em biết vì sao anh dẫn em tới quán cà phê không?” Lạc Tân Cổ hơi khom mình, hai tay đặt lên đầu gối. Lâm Ngữ ngẩng đầu: “Vì sao?” “Bởi vì nơi này an tĩnh, anh có thể ngồi bên cạnh em.” Lạc Tân Cổ thong thả quấy thìa, “Những nơi khác, dù là đi mua sắm hay ngắm cảnh thì đều có rất nhiều người.” Nói tới đây, Lạc Tân Cổ tạm dừng. “Giống như vừa ở khu vui chơi, bọn họ đều dán mắt vào em, thật ra anh thấy bọn họ rất chướng mắt.” Lạc Tân Cổ hạ giọng, giọng điệu cuối câu nhuốm ý nguy hiểm. “Ồ…” Lâm Ngữ bất đắc dĩ gật đầu, “Bây giờ anh chẳng thèm che giấu tính chiếm hữu nữa.” Lạc Tân Cổ khoan thai uống cà phê: “Chẳng lẽ anh che giấu hữu dụng? Điểm này đâu gạt được em.” “Đúng là hiểu bản thân mình ghê.” Lâm Ngữ uống nốt Cappuccino, “Anh Lạc, lát nữa chúng ta về nhé.” Lạc Tân Cổ cảm thấy ngoài ý muốn liếc Lâm Ngữ, nâng tay nhìn đồng hồ: “Mới hai giờ chiều, không đi dạo nữa à?” Lâm Ngữ tựa vào lưng ghế phía sau, thở dài: “Không được, sức khỏe em thế nào anh biết đấy, ở ngoài quá lâu sẽ mệt. Nãy chơi trò chơi rồi, cà phê cũng uống xong, em đã cảm thấy mỹ mãn, nên muốn về nghỉ ngơi.” Lạc Tân Cổ đương nhiên đồng ý: “Ừ, chờ anh uống xong rồi chúng mình về.” … Sau khi về khách sạn, bọn họ gặp Kỳ Mộc ăn mặc chỉnh tề đi ra. Ba người gặp nhau ở sảnh, đồng thời dừng bước. Kỳ Mộc đã nghe nói chuyện trong nhà Lạc Tân Cổ, đứng trước mặt hai người đảo mắt qua lại vài lượt, thở dài lắc đầu. “Tuổi trẻ thật tốt.” Kỳ Mộc cảm thán, “Có thể cãi nhau, cãi nhau xong lại làm hòa, đâu giống người có tuổi như chúng tôi, lực bất tòng tâm.” Lâm Ngữ hắng giọng, không đáp lại. Chỉ có Lạc Tân Cổ làm trò trước mặt Kỳ Mộc nắm chặt tay Lâm Ngữ, “Còn phải cảm ơn đàn anh mấy ngày trước đã quan tâm Lâm Ngữ.” Kỳ Mộc bĩu môi: “Cậu tỉnh táo lại đi, là ai nói với tôi “không phiền đàn anh quan tâm”? Nhãi con không lương tâm, phòng anh như phòng cướp.” Nói xong Kỳ Mộc kẹp túi xách dưới cánh tay, không kiên nhẫn vẫy tay chào: “Mau nhường đường, người trung niên độc thân thấy cặp chim cu là phiền.” Lạc Tân Cổ xoay người, chân Kỳ Mộc đạp gió, vòng qua bọn họ nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Lâm Ngữ nhìn bóng lưng Kỳ Mộc, như suy tư gì đó: “Thật ra tính cách thầy Kỳ không tồi.” Lạc Tân Cổ nắm chặt tay, kéo Lâm Ngữ về phía thang máy. “Ấy, anh Lạc… Anh, anh đừng đi nhanh như thế.” … Cuối cùng về phòng, Lâm Ngữ mệt mỏi cả ngày chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm kính đi ra, vừa lúc thấy Lạc Tân Cổ cởi áo khoác tháo cà vạt. Không thể không nói, dáng người Lạc Tân Cổ cao gầy, tính cách lại ôn hòa lịch sự, rất thu hút người khác đến gần. Hơn nữa vóc dáng anh cân đối, mặc áo sơ mi hay lễ phục đều phù hợp, chính xác là dáng vẻ quân tử khiêm tốn. Nhưng cẩn thận nghĩ tới nhóc con ác ma tiềm tàng tận sâu nội tâm của anh… Lâm Ngữ đặt mắt kính lên bàn, tiến đến trước mặt Lạc Tân Cổ, kéo cà phạt chưa cởi ra hoàn toàn của anh. Lạc Tân Cổ liếc cậu. Lâm Ngữ cong môi: “Anh Lạc, em nhớ tới một từ rất phù hợp với dáng vẻ của anh bây giờ.” “Từ nào?” Lạc Tân Cổ hỏi. Lâm Ngữ ghé sát vành tai anh, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Văn nhã bại hoại.” ~Hết chương 49~