Dạo này Lạc Thương An không nhìn nổi Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ.
Một chữ: Dính.
Hai chữ: Quá dính.
Rất nhiều chữ: Hai người này cứ dính chặt lấy nhau đung đưa trước mặt mình.
Đặc biệt là khi Lạc Tân Cổ và Bắc Kiều cãi nhau.
Lạc Thương An thấy kì lạ, anh trai và Lâm Ngữ chưa từng giận dỗi nhau à? Vì sao suốt ngày dính như keo thế?
Có lần Bắc Kiều tìm Lâm Ngữ trao đổi, mãi mới có cơ hội bắt cậu về nhà, lại đúng lúc Lạc Tân Cổ về nước.
Chưa nói được hai câu thì Lâm Ngữ đã bị anh mang đi.
Anh trai lấy lý do rất mỹ miều rằng “phí lên sân khấu của tiến sĩ Lâm rất cao”, còn bảo Lạc Thương An bỏ tiền. Lạc Thương An thở phì phò ngồi xuống sô pha, nhíu mày suy ngẫm sao trước kia mình không nhận ra Lạc Tân Cổ thuộc giống cún dính người cơ chứ.
Hôm nay Lạc Thương An tới nhà Lạc Tân Cổ làm khách, vừa vào cửa đã thấy anh trai đang dạy Lâm Ngữ đàn dương cầm.
Lạc Thương An: “…”
Ai nói anh trai không nhận học sinh, đây là ngoại lệ à?
“Tiểu An ngồi chờ một lát, anh nghe A Ngữ đàn xong đoạn này đã.” Lạc Tân Cổ nói.
Lạc Thương An đành nghe lời ngồi xuống sô pha, ôm mèo Ragdoll vuốt tới vuốt lui.
Lạc Thương An nghe Lâm Ngữ nói: “Anh Lạc, đoạn này em nắm không vững tiết tấu lắm.”
Lạc Tân Cổ gật đầu: “Ừ, đúng là khó, lúc mới học anh cũng luyện rất lâu, chúng ta giống nhau, em học nhanh hơn anh nhiều.”
Lạc Thương An trợn tròn mắt.
Anh trai dỗ Lâm Ngữ đúng là lừa người ta mà không cần soạn nháp trước.
“Như vậy còn đàn được không? Hình như hơi cứng?”
“Không, ổn rồi.”
“Còn có cái này, em luyện khúc này rất lâu, phần cadenza khó quá.”
“Ừm, bản này vốn không dễ nghe, chúng ta đổi sang bài khác. Em thích bản này không?”
“Anh làm mẫu một lần nhé?”
“Ừ.”
…
Trước mặt là một đống vỏ hạt dưa, Lạc Thương An chết lặng nhìn hai người ngồi bên đàn dương cầm, tự hỏi mình ngồi đây làm cái quái gì.
Nửa tiếng sau, Lâm Ngữ cố ý nhắc nhở Lạc Tân Cổ, Lạc Thương An còn đang chờ.
Anh trai bừng tỉnh, như chợt nhận ra có em trai đang chờ thật.
Lạc Thương An túm lông mèo, hừ một tiếng.
Anh trai tiến về phía Lạc Thương An, nói sâu xa: “Để anh đoán xem, có phải Bắc Kiều lại giận dỗi không?”
“Em không biết, cũng không muốn biết.” Lạc Thương An dựa vào sô pha, nét mặt hờ hững, “Lần này em tới lấy đồ.”
Lạc Tân Cổ: “Hử? Đồ gì?”
“Băng cassette chứ sao, lần trước em nhờ anh mang về.” Lạc Thương An bất lực, “Có phải anh quên rồi không?”
Lạc Tân Cổ: “À, hình như có chuyện này, em chờ đã, anh lên tầng lấy.”
Lạc Tân Cổ quay người đi lên cầu thang.
Lạc Thương An đứng dậy, tiến về phía Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ vẫn ngồi trên ghế đàn, hứng thú vuốt v e phím đàn đen trắng.
“Anh ấy lừa anh kiểu gì mà khiến anh đồng ý học đàn thế?” Lạc Thương An khó hiểu.
“Là anh muốn học.” Lâm Ngữ đáp.
Lạc Thương An tròn mắt: “Anh Lâm Ngữ, nhìn không ra anh hứng thú với đàn dương cầm thế đấy.”
“Đúng vậy, em không cảm thấy anh trai em lúc đánh đàn rất…” Lâm Ngữ lựa chọn từ ngữ, “Rất quyến rũ?”
Lạc Thương An: “… Em không thấy thế.”
Lâm Ngữ cười: “Được thôi. Chỉ là hai bọn anh chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, chẳng mấy khi có cơ hội ở bên nhau, anh ấy bằng lòng dành thời gian dạy anh đánh đàn, vậy chiều anh ấy thôi.”
Lạc Thương An ngẩn ra.
Thì ra Lâm Ngữ biết anh trai xem việc dỗ người ta là niềm vui đấy.
Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn trên lầu, hỏi: “Sao anh ấy tìm lâu thế, bánh quy trong lò sắp khét rồi.”
“Để em lên xem.” Lạc Thương An vừa nói vừa chạy lên tầng.
Lạc Thương An bước đến phòng ngủ chính, thấy anh đang lật tìm trong một ngăn tủ.
“Anh Lâm Ngữ bảo anh xuống xem bánh quy ạ.” Lạc Thương An nói.
“Ừ, thế em tự tìm đi nhé.” Lạc Tân Cổ chỉ ngăn tủ, “Lật lần lượt sẽ thấy.”
Lạc Thương An đồng ý, tự tìm rồi thấy hai băng cassette, sau đó vui vẻ quay người đi về phía cửa, bỗng phát hiện một quyển sổ đang mở đặt trên bàn, bên trong là chữ viết tay.
Lòng hiếu kì thôi thúc Lạc Thương An lại gần.
“13:00 ngày 7 tháng 8 năm 1X, trời nắng
Đã một năm kể từ khi gặp Lâm Ngữ.
Hôm nay thấy tin tức về em ấy trên mạng, là cuộc phỏng vấn ở đại học Bắc Thành.
Hai năm nữa là em ấy tròn mười tám tuổi.
Thời gian trôi qua thật chậm.”
Lạc Thương An sửng sốt.
Đây là nhật kí của Lạc Tân Cổ, Lạc Thương An vốn không nên tiếp tục nhìn lén nhưng ghi chép trong nhật kí hơi sai lệch so với ấn tượng của mình.
Lạc Thương An lo sợ lật vài tờ.
“18:00 ngày 26 tháng 11 năm 1X, trời nắng
Hôm nay là sinh nhật Lâm Ngữ.
May quá, trời nắng.
Buổi hòa nhạc cũng thành công, đáng tiếc em ấy không có mặt.
Lâu thế rồi, hẳn em ấy không nhớ mình nữa. Mình có nên tổ chức hoạt động ở Bắc Thành không nhỉ, tạo một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên?
À.
Được rồi, hơi buồn cười.”
…
“20:00 ngày 20 tháng 9 năm 1X, trời nắng
Hôm trước nhận được điện thoại của Giang Hoài Tả, thế mới biết bọn họ và Lâm Ngữ đã đến Hải Đô. Giang Hoài Tả hỏi mình chuyện biệt thự, mình lập tức đặt vé về nước, biến biệt thự thành ngôi nhà bỏ không.
Hôm nay dọn dẹp xong rồi, mệt mỏi quá.
Như người xưa vẫn nói, kế hoạch không thể thay đổi vội vàng, quả nhiên như thế.”
“2:00 ngày 29 tháng 9 năm 2X trời mưa
Hôm nay trời mưa.”
“4:00 ngày 30 tháng 9 năm 2X trời mưa
Sao vẫn mưa, hy vọng mưa mau tạnh.”
…
Lạc Thương An ôm cassette xuống tầng, thấy Lạc Tân Cổ mỉm cười cầm bánh quy đút cho Lâm Ngữ. Trước giờ Lạc Thương An chưa từng chú ý đến anh trai cười, cẩn thận quan sát mới thấy biểu cảm khi anh nhìn Lâm Ngữ là có một không hai – tựa như cả căn phòng chỉ có người kia, không thứ gì có thể lọt vào mắt anh được nữa.
Lạc Thương An nhớ lại tờ cuối cùng trong cuốn nhật kí.