Đi Hokkaido tìm Lạc Tân Cổ là quyết định được đưa ra vào buổi tối cậu quấn chăn tự hỏi kia. Cậu biết chuyện mình không rõ sẽ không dễ dàng có được kết quả nhưng một khi suy nghĩ cẩn thận thì sẽ không do dự. Cậu nhắn tin xin nghỉ cho Giang Hoài Tả rồi mua vé máy bay bay thẳng tới Hokkaido vào rạng sáng, ngủ một giấc đã đến nơi. Vé vào đương nhiên đã bán hết từ lâu. Cậu đứng ở cửa một lát, quả nhiên có người lâm thời không thể tham gia nên bán lại, trùng hợp vị trí ngay đối diện đàn dương cầm – cũng là hà “vị trí tốt” trong lời nói của Lạc Tân Cổ. Cậu ngồi dưới khán đài, nhìn Lạc Tân Cổ đi từ phía hậu trường lên sân khấu rồi ngồi xuống ghế đàn. Âm nhạc trực tiếp thực sự chấn động lòng người hơn đ ĩa CD nhiều. Lâm Ngữ im lặng thưởng thức, bất chợt nghe thấy tiếng khóc kìm nén truyền tới từ bên cạnh. Lâm Ngữ quay đầu, đó là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang rơi nước mắt trong im lặng. Cậu lấy một túi khăn giấy đưa qua. Cô nhỏ giọng nói cảm ơn bằng tiếng Trung. Lâm Ngữ nghĩ có lẽ là một người xuất ngoại xem biểu diễn giống cậu, hoặc cũng có thể là du học sinh. Cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, ánh đèn toàn hội trường bật sáng, thiếu nữ mới đứng lên, nhìn Lâm Ngữ cảm ơn một lần nữa. Bọn họ theo dòng người đi ra ngoài. “Cô tới xem Lạc Tân Cổ diễn tấu à?” Lâm Ngữ hỏi. “Ừm, tôi ở Hokkaido được một khoảng thời gian rồi, thật ra bản thân không có chấp niệm quá sâu với dương cầm, chỉ là biết thầy Lạc có đến nhạc hội biểu diễn nên mới muốn tới xem.” Cô gái trả lời, “Có phải vừa nãy tôi làm ảnh hưởng tới anh không?” “Không ảnh hưởng tới tôi, chỉ là tôi cảm thấy cô khóc quá thương tâm, lo cô xảy ra chuyện gì thôi.” Lâm Ngữ trả lời chân thành. “Thật sự cảm ơn anh.” Thiếu nữ mỉm cười ngẩng đầu,vừa nhìn thấy Lâm Ngữ thì gương mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Lâm Ngữ nhận ra thay đổi của cô bèn hỏi: “Sao thế?” “Anh là người thân của thầy Lạc đúng không?” Thiếu nữ rụt rè hỏi. Lâm Ngữ không ngờ sẽ bị hỏi vấn đề này nhưng cậu vẫn gật đầu. Thiếu nữ lấy một tấm card rực rỡ sắc màu trong lòng ra, trên đó có chữ ký của Lạc Tân Cổ và một dòng chữ nhỏ – gửi tặng quý cô Keiko Kudo. “Kudo là bạn của tôi, cậu ấy lớn lên ở Trung Quốc, khi thầy Lạc chưa thành danh, cậu ấy từng có có hội xem anh ấy thi đấu ở Cung thiếu niên. Lúc đó cậu ấy mới sáu tuổi, sau khi về nhà thì hưng phấn nói muốn học dương cầm, thầy Lạc là mục tiêu của cậu ấy.” Vừa nói đến bạn bè, ánh mắt thiếu nữ trở nên dịu dàng, “Thật sự cậu ấy rất cố gắng, hơn nữa còn có thiên phú, tiến vào học viện âm nhạc một cách dễ dàng, tiền đồ rộng mở.” Rất nhanh sau đó, ánh mắt cô ảm đạm hẳn đi, “Ba năm trước, Kudo sinh bệnh nặng, lúc hấp hối cậu ấy bảo không biết bao giờ thầy Lạc mới biểu diễn ở quê nhà Hokkaido của cậu ấy, cậu ấy đã mang theo tiếc nuối rời đi nhân thế.” Nói xong thiếu nữ lấy ra một tấm card nữa, sột soạt vài nét bút lên đó rồi đưa cho Lâm Ngữ. Lâm Ngữ nhận lấy, trên tấm card là hai từ “Thường Niệm”, mặt sau là một dãy số. “Tôi tên Thường Niệm, là một phóng viên, hiện đang công tác ở Bắc Thành.” Cô nói, “Nếu sau này cần gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.” “Cảm ơn.” Lâm Ngữ cất tấm card vào túi. Gặp gỡ Thường Niệm chỉ là một bước nhạc đệm ở Hokkaido, không ảnh hưởng quá nhiều đến Lâm Ngữ. Cậu nghe nhạc xong là phải chạy tới sân bay luôn, sau đó lên chuyến bay về nước trong đêm. Nhưng điều cậu không ngờ tới nhất là Lạc Tân Cổ sẽ gọi cho cậu ngay lúc này. Xung quanh tiếng người ồn ào, Lâm Ngữ chạy tới ven đường vắng người hơn rồi ấn nhận cuộc gọi. Quả nhiên Lạc Tân Cổ nhận ra cậu đang ở ngoài nên hỏi một câu. “Ừm, em ra ngoài có chút việc.” Lâm Ngữ giải thích. Lạc Tân Cổ kiên nhẫn dặn cậu đóng cửa sổ, cẩn thận mưa to. Anh còn chưa dứt lời thì cách đó không xa một bông pháo hoa bỗng nổ tung giữa bầu trời. Lâm Ngữ ngừng thở. Lạc Tân Cổ ở đầu dây bên kia cũng ngừng nói. Một hồi lâu sau cậu mới lại nghe thấy giọng anh: “A Ngữ, em ở Sapporo.” Lâm Ngữ không hé răng. Lạc Tân Cổ nói thêm: “Em đứng im tại chỗ, đừng di chuyển.” “Anh Lạc.” “Đừng di chuyển.” Lạc Tân Cổ nhấn mạnh. … Trên sân thượng, Lạc Tân Cổ nương theo ánh đèn bên ngoài cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Kỳ Mộc đi tới từ phía sau dựa vào lan can, trêu ghẹo: “Pháo hoa ở trên trời, sao cậu lại… Ấy, Tiểu Cổ, cậu đi đâu thế?!” Lạc Tân Cổ không để ý tới Kỳ Mộc, chẳng mấy chốc đã biến mất. Anh chạy tới thang máy nhìn thoáng qua, con số trên màn hình tinh thể lỏng thay đổi chậm rãi. Vì thế anh dứt khoát lựa chọn thang bộ, dẫn tới không ít ánh nhìn. “Ồ, đó chẳng phải Lạc Tân Cổ hay sao…” “Đi đâu mà vội thế nhỉ?” Lạc Tân Cổ ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế chạy xuống năm tầng rồi ra khỏi cửa trong tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc. Không trung ngập tràn ánh sáng, dòng người hưng phấn, gió đêm lạnh lẽo. Cuối cùng anh đã tìm được bóng hình đứng đợi ở bên kia đường. Giống như trong suy nghĩ của anh, Lâm Ngữ quả nhiên vội vàng đến đây, cậu không mang quần áo ấm, chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng manh, đứng giữa đám đông trông có vẻ không hòa hợp. Ánh sáng đầy màu sắc khiến khuôn mặt Lâm Ngữ lúc sáng lúc tối, bé ngoan nào đó vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lạc Tân Cổ cởi áo khoác, chạy qua con phố dài, lướt qua cặp tình nhân cầm chiếc kẹo hình quả táo, mang theo hơi thở dồn dập dừng trước mặt Lâm Ngữ. Lâm Ngữ cúp máy nhìn anh: “Anh Lạc, em…” Lời còn chưa dứt cậu đã thấy áo khoác dày mở ra giữa không trung, giây tiếp theo được bao phủ lên người. Lâm Ngữ: “!” Lạc Tân Cổ nắm hai bên mép áo, nhìn qua như thể đang ôm cậu vào lòng. Anh đứng rất gần Lâm Ngữ, hơi thở ấm áp phả vào lớp lông tơ dưới cổ áo. Lâm Ngữ ngây người, một lúc sau mới lấy lại năng lực nói chuyện: “Anh Lạc, anh chạy vội thế làm gì?” Lạc Tân Cổ cố gắng thở chậm lại, hạ giọng: “Có lạnh không?” “À, em vẫn ổn, trong hội trường ấm áp, em mới ra đây một lát.” Lâm Ngữ ho khan hai tiếng, ngẩng đầu thấy Lạc Tân Cổ nhíu mày nên nói luôn: “Em đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là thi thoảng húng hắng vài cái thôi.” Lạc Tân Cổ vẫn nhìn cậu. Lâm Ngữ lập tức xấu hổ, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Cũng có thể là do đêm qua không ngủ được. Em mua vé tới đây là quyết định nhất thời, hôm qua nghe anh nói mấy lời đó nên muốn tới đây xem nhạc hội, cứ thế là đi luôn.” Lâm Ngữ tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Có phải rất cảm tính không? Nhưng hiện tại em cảm thấy may mắn vì đã quyết định như vậy, ở cửa em mua được “vị trí tốt” như anh nói, em thấy rõ dáng vẻ anh đánh đàn. Anh đàn hay lắm, em thích tất cả bản nhạc của Liszt, sau này em sẽ thường xuyên tới nghe hơn.” Càng về sau Lâm Ngữ càng không biết mình đang nói cái gì. Chỉ đơn giản là bởi căng thẳng nên càng nói càng nhiều. Đột nhiên cậu nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, chẳng phải lần trước anh bảo đến nhạc hội thì chụp ảnh cho anh hay sao. Lần này vì vội nên em không mang máy ảnh nên đành dùng điện thoại, còn ghi lại một đoạn, cho anh xem này…” Lâm Ngữ thò tay vào túi tìm điện thoại, còn chưa bỏ tay ra đã bị kéo vào một vòng ôm ấm áp. “Thình thịch.” Đồng tử Lâm Ngữ co lại. Gần quá. Tiếng tim đập rõ ràng và đều đặn của Lạc Tân Cổ vang lên ngay bên tai cậu. Cậu giương mắt, trên không trung là pháo hoa sáng lạn. Cậu nghe thấy Lạc Tân Cổ ghé vào tai cậu nói: “A Ngữ, anh rất vui.” … Bàn tay Lạc Tân Cổ sau lưng Lâm Ngữ nắm chặt lại. Anh nhớ mùi hương của Lâm Ngữ, là hương ngọt ngào khi bánh kem dâu tây hòa tan giữa môi lưỡi. Anh cố gắng khắc chế mới không xúc động hôn lên đôi môi kia. Một lời hứa hẹn khó mà thốt lên được, nếu hôm nay anh nhân cơ hội này để ở bên Lâm Ngữ thì tương lai nếu cậu nhớ tới chuyện kiếp trước, nhớ tới quá khứ bất kham tuyệt vọng thì nói không chừng sẽ càng hận anh hơn, hận anh lừa dối và lợi dụng. Lạc Tân Cổ không nắm chắc dù chỉ một phần trăm may mắn. Đời trước anh đã đủ dằn vặt, đời này anh nhất định phải cẩn thận, không được đạp sai bất cứ bước nào. Lạc Tân Cổ từng chết dưới cây súng của chính mình không thể chịu nổi sự phá hủy lần thứ hai, điều đó sẽ làm anh sụp đổ mất. Từ “tri kỷ” anh nói đêm qua có lẽ đã làm Lâm Ngữ để tâm. Vì vậy ngay lúc này đây anh mới có thể nhìn thấy một Lâm Ngữ chạy tới nỗ lực sắm vai “tri kỷ”. Anh biết Lâm Ngữ đang căng thẳng. Vị tiến sĩ trẻ tuổi này không phải một người hay nói, ngoại trừ báo cáo nghiên cứu khoa học, Lâm Ngữ chỉ nói năng lộn xộn như thế vào những lúc cậu không biết nói gì. Đằng sau sự hoảng hốt là lo lắng và sợ hãi của Lâm Ngữ. Anh nghĩ mình cần phải cho Lâm Ngữ một ít cảm giác an toàn. Ít nhất là trước mặt anh, cậu có thể là chính mình, không cần cân nhắc quá nhiều về lời nói hay việc làm. Hy vọng nhiệt độ cơ thể ấm áp này có thể truyền tải tâm ý. ~Hết chương 17~