Ánh Trăng Không Biết

Chương 12



Sau khi hạng mục này kết thúc, cuối cùng Ôn Dụ cũng bình tĩnh lại được, sau đó còn mấy trận thi đấu khác nên cô không đến chỗ khác được, Dư Dạng đứng ở vạch đích, cậu như tâm điểm của sự chú ý, một lát sau đã bị một đám nữ sinh vây quanh.

Ôn Dụ đứng ở trên cao nên nhìn rất rõ, có bạn nữ nào đó bị bạn mình đẩy lên trước, cô nàng lảo đảo đứng không vững, tay cầm chai nước, cúi đầu không biết đang nói gì với Dư Dạng.

Ôn Dụ cúi đầu cắn chặt môi, lòng dạ ngập trong đau lòng và bất lực, cô nhận ra Dư Dạng không thuộc về mình, cậu cũng chẳng phải là của ai hết, cậu chỉ là cậu mà thôi, ai cũng đều có quyền thích cậu, mà cô lại chẳng cản nổi.

Thẩm Tê sắp xếp lại đống thư được gửi đến, thấy Ôn Dụ cầm một một bức thư trong tay, chống cằm hỏi: “Vừa nãy cái bạn W lớp 10-5 mà em đọc ấy là em đúng không?”

Ôn Dụ không nhìn Dư Dạng nữa, cô nghĩ mình giấu rất kĩ nhưng vẫn bị người khác nhận ra tình cảm của bản thân, “Vâng.”

Không biết vì sao cô lại chắc chắn Thẩm Tê sẽ giữ bí mật hộ mình.

“Chị biết ngay mà.” Thẩm Tê lo lắng hỏi: “Chị biết cậu bạn đó rồi, chắc hẳn là được nhiều bạn nữ thích lắm nhỉ?”

Ôn Dụ gật đầu, dẫu là người khoác lên chiếc áo rực rỡ sáng chói, đi trong đêm tối cũng chỉ là một chiếc đèn mà thôi, cô cũng chỉ là một trong số rất nhiều người thích cậu.

Ngày thi đấu này, Ôn Dụ làm việc hết năng suất, cả ngày cô chỉ ngồi đọc thư, đến hôm sau thì không phải đọc nữa.

Hôm nay diễn ra hạng mục chạy tiếp sức và nâng tạ, Dư Dạng tham gia chạy tiếp sức 400m, lần này Ôn Dụ làm tình nguyện viên của lớp, cô đứng ở vị trí cuối cùng, đợi Dư Dạng chạy về đích, cô sẽ đưa cậu khăn lông và nước, không cho bạn khác có cơ hội giành lấy việc này.

Hôm nay cậu mặc đồ khá đơn giản, ở trong mặc áo phông trắng, khoác áo của lớp, bên ngoài còn ghi số 17, Dư Dạng cầm khăn từ tay cô, cậu lau trán rồi lau cổ, cả người tỏa ra mùi hormone nam tính.

Ôn Dụ cúi đầu, cô mở nắp chai cho cậu, Dư Dạng thấy thế, khẽ mỉm cười, hỏi: “Cậu sợ tôi không mở được à?”

“Không phải.”

Mặc kệ cậu trêu cô thế nào, Ôn Dụ cũng đều nghiêm túc trả lời: “Tiện tay thì mở thôi, tôi không nghĩ nhiều thế đâu.”

“Ngốc thật đó.” Dư Dạng uống một ngụm nước, nước chảy xuống cổ, mặt Ôn Dụ đỏ lên, cô quay đầu đi, lại sợ cậu thấy cô khác thường nên cô chạy ra chỗ khác.

Dư Dạng uống xong, thấy cô chạy tít đằng xa, cậu vặn nắp chai lại.

Thi xong, Dư Dạng mặc áo khoác vào, Lương Diên ném bóng rổ về phía cậu, “Dạng ca, chơi một ván không?”

“Không chơi.” Dư Dạng nói: “Muộn rồi, tôi về nhà đây”

“Về nhà?” Lương Diên bật cười: “Từ lúc nào mà cậu về nhà đúng giờ thế?”

“Cậu học dốt lắm nên không hiểu đâu.”

“……”

Lương Diên hết nói nổi: “Cậu nói khích tôi đấy à?”

Dư Dạng mặc kệ cậu ta, cậu ném quả bóng rổ cho Lương Diên, hôm nay cậu có việc thật, cuối năm nay thành phố B tổ chức cuộc thi người máy trí tuệ nhân tạo, tối nay bắt đầu mở đăng kí, số lượng có hạn nên cậu phải tranh thủ từng phút.

……

Ôn Dụ ngồi trên tuyến xe bus số 17, cô đeo tai nghe, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, không phải cô không muốn về với Dư Dạng, mà là cứ nhìn cậu thì cô lại nhớ tới chuyện hôm nay, cô không tự chủ được, lòng dạ rối bời.

Tinh tinh ~~~

Ôn Từ Thụ gửi tin nhắn cho cô【Ưu Ưu, ba về thành phố B rồi đây, hôm nay mấy giờ con về?】

Nếu là trước đây, Ôn Dụ nhận được tin nhắn của ba Ôn sẽ cực kì vui vẻ, nhưng lần này chắc ba cô lại nói đến chuyện chuyển tới Tô Thành, cô không trả lời.

【Trạm kế tiếp: Hoài Thủy Đông】

Tiếng thông báo trên xa vang lên, cô nảy ra một ý, Ôn Dụ đeo tai nghe vào, chờ xe bus dừng lại, cô xuống xe, dựa theo trí nhớ ngày hôm đó cô về nhà theo hướng Dư Dạng bảo.

Cô đi lang thang không có mục tiêu, vừa đi vừa nhìn xung quanh, cô chưa từng đến nhà Dư Dạng, cũng không biết cậu ở đâu, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau nhưng bây giờ cô rất muốn gặp cậu, cô không biết lần này ba về sẽ thu xếp cuộc sống sau này của cô thế nào, sợ sẽ không được gặp cậu nữa.

“Này lão Dư, cháu ông mà thấy ông bê đống thuốc này chắc chắn sẽ lại cằn nhằn đó.”

Ôn Dụ dừng lại, ngã rẽ phía trước có ông cụ già kéo rổ dược liệu, ông đặt rổ dưới chân, hình như đã thấm mệt, vừa lau mồ hôi vừa nói chuyện với hàng xóm.

Ôn Dụ nhìn qua, cái rổ kia rất nặng, cô đi qua giúp ông cụ, “Để cháu giúp ông nhé.”

Ông cụ nghe thế, ông nhìn Ôn Dụ, xua tay bảo: “Không cần đâu, cảm ơn cô bé nhé, mấy cái này làm bẩn quần áo đấy.”

Ôn Dụ nhìn ông lão trước mặt, cô vô thức nhớ tới bà ngoại, mắt cô đỏ bừng: “Không sao đâu ạ, để cháu giúp ông một tay.”

Ông Dư không từ chối nữa, Ôn Dụ bê đống thuốc Đông Y vào trong nhà, ông Dư rót cho cô một cốc nước, “Cảm ơn cháu nhé, nhà ông cũng chẳng giàu có gì, không biết nên cảm ơn cháu thế nào, hay là cháu ở lại ăn cơm nhé, thằng cháu ông nấu ngon lắm.”

Ôn Dụ đặt cốc nước xuống, “Dạ thôi ạ, người nhà cháu còn chờ cháu về, cháu không muốn để họ lo lắng, cháu về đây.”

Cô nhắc đến người nhà nên ông nội cũng đành thôi, ông nội đưa cô mấy quả xoài, bảo cháu ông thích ăn lắm, trong nhà cũng chỉ có mấy quả này, hy vọng cô không chê.

Dư Dạng vừa xuống xe bus thì thấy Dư Lâm, cậu tỏ vẻ không thấy, hôm nay không muốn cãi nhau với cậu ta, cậu đi qua người Dư Lâm nhưng Dư Lâm không chịu buông tha cho Dư Dạng.

“Mày đứng lại đấy.” Dư Lâm đuổi theo.

Dư Dạng cau mày, cậu thở dài, “Mày là keo con chó đấy à?”

“Tao hỏi mày, có phải ba tao đi tìm mày không?” Dư Lâm chất vấn cậu, duỗi tay cản cậu lại, “Mày mà không trả lời thì hôm nay đừng hòng về nhà.”

Dư Dạng hếch cằm nhìn cậu ta: “Mày hỏi làm gì, giỏi thì hỏi ông ta ấy.”

“Ba tao về thì chiến tranh lạnh với mẹ tao mấy ngày rồi, mày lại nói linh tinh gì rồi đúng không, Dư Dạng, đừng làm trò mèo sau lưng tao.”

Á à, không biết lý do lại đi hắt nước bẩn lên người người khác, Dư Dạng bật cười: “Cái nết của mày y như công chúa được nuông chiều từ bé vậy.”

“Mày! Mày thử nói lại lần nữa xem!”

Dư Lâm bị Dư Dạng chọc tức, nắm chặt tay thành nắm đấm muốn đánh nhau với Dư Dạng, cậu ta còn chưa kịp ra tay thì nghe thấy tiếng đằng sau, “Tôi đang chụp ảnh đấy, cậu đừng có động chân động tay.” Cậu ta tức giận, quay đầu lại hỏi: “Đứa nào đấy?”

Cậu ta vừa dứt lời, Dư Dạng đá cậu ta một phát, suýt nữa Dư Lâm đụng phải người Ôn Dụ, “Dư Dạng, mày dám đánh tao ư, mày muốn tìm đường chết phải không?”

“Mẹ mày không dạy mày nói năng thế nào hả? Để anh đây dạy mày.”

“Tao khinh.” Dư Lâm vỗ bụi bặm dính trên quần áo, “Mày xứng làm anh tao à, buồn nôn quá.”

Ôn Dụ nghe hai người hãy cãi nhau, lại nhìn mặt Dư Dạng và Dư Lâm, thấy tính tình nóng nảy này với mặt mày Dư Lâm na ná Dư Dạng, kinh hãi: Hai người này là anh em thật ư?

Suy nghĩ của cô nhanh chóng được chứng minh, chiếc xe ô tô dừng lại gần bọn họ, có một người đàn ông bước xuống, chỗ này không thể đỗ xe lâu nên quản xa lái xe đi ngay, Dư Dạng cau mày nhìn ông ta, cậu không giữ được bình tĩnh nữa.

Từ nhỏ Dư Lâm đã bị Dư Bất Trì quản thúc, cậu ta rất sợ ba mình, “Ba…sao ba lại tới đây?”

Dư Bất Trì lườm Dư Lâm, túm cậu ta sang một bên, lại tỏ vẻ hiền từ nói với Dư Dạng: “Hai ngày nay nó bị mẹ mắng, tâm trạng không vui vẻ lắm, con là anh trai thì phải nhường em.”

Dư Dạng lạnh lùng cười, điềm nhiên đáp: “Mang thằng con trai ngoan ngoãn của ông về đi, đối xử với nó tốt vào, đừng để nó không vui, như chó điên đến đây gây chuyện.”

Ôn Dụ im lặng lắng nghe, cô không hiểu chuyện nhà người khác, cô không dám rời đi, trong lúc Ôn Dụ còn đang rối rắm thì Dư Dạng cầm cổ tay cô, Ôn Dụ không hiểu sao mình lại đi theo Dư Dạng.

Cô ngoái đầu lại nhìn Dư Bất Trì, thấy hai người đó nghi hoặc nhìn mình, giống như không tin cảnh tượng trước mắt.

Dư Dạng không quay đầu lại, cậu lạnh mặt rảo bước đi tiếp, từ lúc Dư Bất Trì xuất hiện, cô thấy cậu không vui.

Ôn Dụ cúi đầu nhìn tay cậu nắm chặt cổ tay mình, cậu cũng không trực tiếp nắm lấy tay cô, hình như cậu còn chút câu nệ, nhưng chỉ có vậy cũng khiến cô rung động không thôi.

Hai người đi tới cây cầu hình vòm, hai bên cầu có thể hình thành phố B phồn hoa rực rỡ, trông thì gần nhưng lại rất xa.

Ôn Dụ trấn an bản thân, chủ động nói: “Quan hệ của hai anh em cậu không tốt lắm hả? Hay đánh nhau à?”

Cô thấy bọn họ không giống nhau em chút nào, giống kẻ thù hơn.

Dư Dạng trầm mặc không nói, nhưng Ôn Dụ cũng chẳng ngạc nhiên, cậu không hay nói chuyện với người ngoài, huống chi là chuyện trong nhà.

Một lúc lâu sau, lúc Ôn Dụ nghĩ cậu sẽ không nói chuyện thì lại nghe thấy Dư Dạng bảo: “Cùng cha khác mẹ, quan hệ cũng chẳng hòa hợp được.”

Lần này lại đến lượt cô im lặng, thật ra cô cũng đoán được rồi, nhưng lúc biết sự thật rồi thì cô nên nói gì đây?

Dư Dạng quay đầu nhìn Ôn Dụ chằm chằm, cậu muốn biết cô sẽ phản ứng thế nào.

“Cậu ta hay bắt nạt cậu à?” Ôn Dụ nhìn thẳng vào mắt Dư Dạng, hỏi.

Dư Dạng khẽ cười, “Người bắt nạt tôi còn chưa sinh ra đâu.”

Ôn Dụ hơi do dự, cô cầm hộp băng dán vết thương từ trong balo, xé một cái nhưng lại thấy không đủ, vậy nên cô đưa cả hộp cho cậu, “Lần trước tôi cũng thấy trên mặt cậu có vết thương. Dư Dạng, đánh nhau không tốt đâu.”

“Gì cơ?”

Cậu nhớ tiết Tiếng Anh hôm nọ, lại nhìn miếng dán hình con thỏ màu hồng trên tay, cậu cười ha hả, cốc đầu Ôn Dụ, “Này, tôi là con trai đấy, dán hình thỏ con thế này thì người ta cười tôi mất, Ôn Ưu Ưu, cậu muốn hại tôi đúng không?”

Ôn… Ưu Ưu?

Trừ người nhà ra thì có rất ít người gọi cô là Ưu Ưu, nhưng mà chẳng ai lại gọi như Dư Dạng cả.

Mắt cô ánh lên một tia vui mừng, nghĩ: giọng Dư Dạng hay thật, gọi tên người khác nghe cũng rất êm tai.

Ôn Dụ che chỗ bị cậu cốc vào đầu, lẩm bẩm: “Nếu không muốn dán thì đừng có bị thương.”