Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 33



Hôn quá dữ dội sẽ có nguy cơ bị bốc cháy thiêu rụi, rất nguy hiểm.

Toàn thân Cố Ninh mềm nhũn dựa vào vách tường, bất mãn lẩm bẩm: “Anh còn muốn hôn đến bao giờ?”

Áo khoác đã bị người nào đó lột ra tự lúc nào không hay, dưới ánh trăng, cần cổ thanh tú của cô trắng nõn non mịn đến mức khiến cho Mạnh Diễn cầm lòng chẳng đặng lại cúi đầu tinh tế liếm hôn lên xương quai xanh của cô một hồi lâu.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng người nọ cũng chịu buông cô ra, hắn kiềm chế lại cầm áo khoác lên mặc vào cho cô, kéo khoá áo lên tới tận cổ.

“Về đi.”

Giọng nói vốn lạnh lùng giờ đây lại trở nên hơi khàn, cô gái nhỏ cúi đầu nhìn vào giữa hai chân của hắn.

May mắn thay nơi đó không có phản ứng đặc biệt rõ rệt gì, cô gái nhỏ còn chưa kịp hé miệng thì đã bị một bàn tay to bóp lấy mặt bắt xoay sang hướng khác.

“Nhìn đi đâu đấy, còn muốn về ngủ nữa không?”

*

Tiết học đầu tiên bắt đầu vào 8 giờ sáng, 7 giờ 40 phút Cố Ninh đã có mặt tại lớp học rồi.

Phòng học chỉ có lác đác mấy người, Cố Ninh đặc biệt chọn ghế đôi ở hàng thứ hai từ trên đếm xuống, cô ngồi xuống lấy sách giáo khoa của mình ra đặt sang bên cạnh hòng chiếm chỗ ngồi.

Ngày càng có nhiều học sinh vào lớp, chỉ trong chốc lát đã chẳng còn bao nhiêu chỗ ngồi, người con gái chống cằm, gửi tin nhắn thúc giục ông bạn trai nhà mình.

Chỉ còn hai phút nữa là vào tiết học rồi, đây là ngày đầu tiên đi học mà, chắc hắn sẽ không đến muộn đâu ha.

“Xin hỏi, chỗ này có người ngồi chưa vậy?”

Cố Ninh ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một anh chàng đẹp trai sáng sủa, vừa định trả lời có người thì bỗng nhiên một bóng dáng bá đạo xuất hiện đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

“Xin lỗi, có người rồi.”

Bạn học nam không còn cách nào khác đành phải tìm một vị trí khác, Cố Ninh nhìn vẻ mặt của Mạnh Diễn, xác định rằng anh bé này do chưa ngủ đủ nên giờ hơi khó ở đây mà.

Vẻ mặt hắn lười biếng, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cô gái nhỏ dựa lại gần thì thầm hỏi, “Sao giờ này anh mới đến thế?”

“Đêm qua anh thức trắng cả đêm vì nhớ em.” Tuy lúc nói câu này nét mặt của hắn rất nghiêm túc nhưng tai Cố Ninh lại không kìm được đỏ lựng cả lên, cô ngại ngùng thỏ thẻ: “Đừng nói nhảm.”

“Không nhảm, là thật.” Mạnh Diễn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cố Ninh không nói gì nữa nhưng khóe môi lại không kìm được cong lên.

Khi thầy giáo trung niên đầu trọc bước vào phòng học thì chuông báo vào lớp cũng vừa lúc vang lên, Cố Ninh ngồi ngay ngắn, mở sách giáo khoa ra nghe giáo viên giảng bài.

Thầy giáo trên bục giảng giảng bài vô cùng dõng dạc hùng hồn, cô gái nhỏ chăm chú lắng nghe được hơn mười phút nhưng lúc sau sự chú ý của cô đã bị người bên cạnh hấp dẫn đi mất.

Vẻ mặt của Mạnh Diễn vẫn lười biếng như lúc nãy nhưng tư thế ngồi của hắn lại rất nghiêm chỉnh, cặp chân dài tùy ý mở ra. Khi thì ngẩng đầu nhìn lên bảng đen, khi thì cúi đầu viết vào trang sách một vài chữ, nét chữ mạnh mẽ hùng hồn, vừa đẹp lại vừa khí phách.

Người con gái nhìn chằm chằm vào góc nghiêng đẹp trai của ông bạn trai nhà mình đến đơ người, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình biến thành cô bé Thumbelina ngồi trên sống mũi cao thẳng của hắn trượt lên trượt xuống, nghĩ đến mức sắp sửa chìm vào cõi thần tiên thì bỗng nghe thấy hằn nhàn nhạt mở miệng:

“Đừng nhìn anh, nhìn bảng đi.”


Cố Ninh đột ngột thu tầm mắt về, làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn chằm chằm vào giáo trình trên bảng đen, nhưng vành tai ửng đỏ như máu kia đã biểu lộ hết sự ngượng ngùng của chủ nhân nó rồi.

Phải bình tĩnh! Vẻ mặt Cố Ninh như thường, cầm bút lên ghi chép.

Trong mắt Mạnh Diễn xuất hiện ý cười, hắn thò tay xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên đùi của cô nhéo nhéo, lòng bàn tay cô gái nhỏ toàn là thịt, mềm vô cùng, nhéo thoải mái cực kỳ.

Cố Ninh nhìn chằm chằm vào cái miệng lúc đóng lúc mở của thầy giáo, nhưng trong đầu lại chưa vào được chữ nào.

Vào giờ giải lao hội sinh viên đến phát tờ rơi, Cố Ninh nhìn nhìn, hóa ra hội sinh viên đang tuyển thành viên mới.

Mạnh Diễn nhìn thoáng qua, không có hứng thú, các bộ môn này tranh đấu rất gay gắt, thậm chí người ta còn có thể gài bẫy bạn bè của mình để thăng chức phát triển hơn.

Vì thấy cô gái nhỏ nhìn tờ rơi rất nghiêm túc nên một đàn chị nhiệt tình nhanh chóng lấy phiếu đăng ký cho cô điền.

“Em gái nhỏ, nếu muốn đăng ký thì điền vào phiếu này nha.”

“Em muốn suy xét thêm ạ.” Cố Ninh trả lời.

“Không sao cả, sau khi điền xong mà cảm thấy không thích nữa cũng có thể không cần đến phỏng vấn, chúng tôi không ép buộc.”

Thấy ý chí của cô không vững, đàn chị lại nói tiếp: “Hội học sinh đào tạo người rất tốt! Nhất là khi đến bộ phận tuyên truyền của chúng tôi, quyết định này không lỗ đâu!”

Mạnh Diễn cầm lấy tay cô cổ vũ, “Muốn đi thì đi thử đi.”

Những lời nói của hắn khiến người ta yên tâm đến kì lạ, thế là Cố Ninh gật đầu, điền thông tin liên quan của mình vào mẫu đăng ký.


“Chúng tôi sẽ thông báo cho bạn thời gian và địa điểm phỏng vấn qua tin nhắn.” Đàn chị cười tủm tỉm, trông rất hiền lành.

“Vâng ạ, cảm ơn đàn chị.”

Đàn chị lại quay sang nhìn chằm chằm vào Mạnh Diễn, “Đàn em này có muốn tới thử không?”

“Không, tôi không hứng thú.”

Đàn chị có hơi thất vọng bỏ đi, đàn em đẹp trai như vậy, nếu kéo về đảm đương vai trò bình hoa thì bắt mắt biết chừng nào.

Vào tối thứ năm, Cố Ninh đến lớp phỏng vấn sớm hơn mười lăm phút, Mạnh Diễn đi cùng với cô. Trong phòng học đen nghìn nghịt quá chừng, hàng ghế đầu chật kín chỗ ngồi, hàng này toàn là những quan chức hội sinh viên, trông ai nấy đều vô cùng nghiêm túc. Nhìn thấy cảnh này, cô gái nhỏ không khỏi có chút hồi hộp.

Mạnh Diễn xoa xoa đầu cô bé nhà mình, vén vài sợi tóc mai ra sau tai cô cười bảo: “Đừng căng thẳng.”

Cố Ninh gật đầu, kéo Mạnh Diễn vào phòng học đi đến hàng thứ hai từ trên đếm xuống ngồi xuống.

Phỏng vấn bắt đầu, người dẫn chương trình đọc xong lời khai mạc, thí sinh đầu tiên bước lên sân khấu giới thiệu bản thân.

Hầu hết những sinh viên có thể trúng tuyển vào Đại học C đều là những học sinh giỏi nhất trong trường cấp 3 họ từng học. Họ tự tin và quyết đoán, sắc sảo trong mọi cử chỉ.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mãi lúc sau, một tuyển thủ khác giới thiệu mình xong, người dẫn chương trình bắt đầu gọi tên tuyển thủ tiếp theo.

“Tiếp theo, Cố Ninh.”

Cố Ninh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Mạnh Diễn nắm lấy tay cô, ánh mắt ý bảo cô đừng căng thẳng.

Cô gái nhỏ mỉm cười với hắn, sau đó đi ngang qua hơn phân nửa lớp học đi lên bục giảng.

Trong phòng học im ắng không có chút tiếng động nào, vô số ánh mắt đổ dồn vào mặt cô.

Cố Ninh mỉm cười bắt đầu giới thiệu bản thân: “Xin chào mọi người, tôi là Cố Ninh, đến từ học viện kinh doanh.”

“Tôi muốn ứng cử vào bộ phận văn phòng của hội, bởi vì tôi cho rằng bộ phận này…”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực, vừa phóng khoáng lại khéo léo.

Chủ nhiệm bộ phận văn phòng – Cố Văn Bác, cười cười nói đùa: “Đàn em này chung dòng họ với tôi đó, tôi cũng họ Cố.”

“Trùng hợp thật.” Cố Ninh mỉm cười thân thiện.

Theo thủ tục thì chủ nhiệm nên hỏi một câu hỏi, thế nên Cố Văn Bác lại nói tiếp: “Bạn nghĩ để trở thành một thành viên của hội sinh viên thì cần những điều kiện gì?”

Cố Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi nghĩ cần phải cẩn thận và bền lòng…”

Cố Văn Bác gật đầu: “Tốt lắm, mời trở về chờ thông báo.”

Người dẫn chương trình nói đùa: “Có phải là do đàn em bé nhỏ này trông xinh đẹp nên anh Cố mới hỏi một câu đơn giản như vậy hay không…” Bạn phải biết rằng những câu hỏi mà Hội học sinh đưa ra luôn rất nổi tiếng vì độ sắc bén và xảo quyệt của mình.

“Đúng vậy.” Cố Văn Bác thản nhiên trả lời, tựa thật lại tựa như giả.

Trong lớp bắt đầu la ó lên, Mạnh Diễn ngồi ở hàng ghế phía sau tỏ vẻ thờ ơ, cười như không cười nhìn thoáng qua người đàn ông ở hàng ghế đầu.

— QUẢNG CÁO —