Ánh Trăng Nhỏ Chiếu Sáng Cả Trái Tim Anh

Chương 40: 40




Người con trai ngại ngùng tay gãi đầu trông vẻ hơi ngượng ngùng:
"Tiện đường có mua đồ ăn sáng cho em".

Vẻ mặt thiếu nữ vui vẻ không ngại ngùng mà đi tới rồi nhận lấy nó:
"Em cảm ơn nhé vừa may đúng lúc em định đi mua đồ ăn sáng luôn".

"Anh vào quán ngồi đi nay nhà em không có mở tiệm".

Chàng trai dựng chiếc xe đạp vào một cạnh rồi đi theo cô bé vào quán.

"Anh Trung cứ ngồi đi em đi lấy nước cho anh".

Cô né đi vào nhà bếp nơi có chiếc tủ lạnh rồi lấy một cái cốc và một chai nước lạnh đem ra.

Trung vẫn vẻ mặt ngại ngùng mà nhìn xung quanh rồi lại nhìn sang cô nàng.

Đồ ăn anh đem đến vừa hay là hai ổ bánh mì ốp la.

Cô bé hỏi:
"Thế anh đã ăn chưa?".


Người con trai trọng bụng mặc dù có chút đói và chưa ăn nhưng anh vẫn trả lời rằng:
"Anh ăn rồi".

Thiếu nữ nghe thấy thế thì mừng thầm vừa hay Hoàng Nam đang ngủ trên phòng lát anh dậy có thể đưa cho anh ăn đỡ vậy.

"Vậy em xin hết cả hai nhé".

Cô bé nở nụ cười tươi rói như ánh trăng vậy mà nhìn vào anh.

Lòng chàng trai có chút tan chảy nhìn cô vẻ mặt trìu mến: "Ừ cho em tất".

Trang Nhi tay cầm ổ bánh mì ăn một cách ngon lành mặc kệ cho người kia có làm gì đi chăng nữa cũng không quan tâm.

Chốc lát vừa ăn hết ổ bánh mì trên tay, Trang Nhi định đứng dậy dọn dẹp thì từ phòng cô bé Hoàng Nam bước ra vẻ mặt không tỉnh táo nói:
"Trang Nhi mua giúp anh bàn chãi đánh răng đi".

Tiếng nói phát ra ánh mắt của anh bạn Trung dồn về phía anh chàng.

Trang Nhi nghe thấy liền vội nói: "Trong nhà vệ sinh có sẵn bàn chãi mới ấy anh vào đó lấy mà dùng".

Trung đưa ngón tay chỉ vào Hoàng Nam: "Hai người ở cùng à???".

Hoàng Nam nghe thấy tiếng nói quen quen anh vội mở to mắt nhìn lên vẻ mặt khiêu khích mà trả lời: "Ừ ở cùng đấy, thì sao?".

Trang Nhi vội chạy tới đẩy Hoàng Nam vào hướng nhà vệ sinh rồi lại đi tới giải thích:
Cô bé xua tay: "Không phải như anh nghĩ, ảnh chỉ là qua ở cùng em do bố mẹ em nhờ anh ấy thôi".

Anh bạn thở phào một tiếng vẻ mặt lúc này cũng đã có chút biến sắc.

Không gian im lặng vài phút, Hoàng Nam trong nhà vệ sinh bước ra mắt anh nhìn đâm đâm vào người bạn từng thân của mình.

Trang Nhi thấy được khoảng không gian lạnh như băng này liền lên tiếng:
"Anh tới đây ăn sáng đi anh Trung có mua đồ ăn qua nè"
"Anh ăn đỡ nhé?".

Anh chàng bước tới nhắc chiếc ghế ngồi kế bên Trang Nhi rồi nói:

"Vậy cho tôi cảm ơn vì cậu đã mua đồ ăn giúp hai đứa tôi nhé".

Cô bé khẽ đánh anh một cái rồi vội nói vẻ mặt gắng gượng:
"Anh Trung đừng nghe anh ấy nói gì cả".

Vì khoảng cách Hoàng Nam ngồi rất gần với Trang Nhi lại thêm cái bàn cao lớn che khuất đi tầm nhìn phía dưới của anh bạn ngồi đối diện.

Hoàng Nam choàng tay qua eo cô nàng rồi siết chặt như thể muốn nói điều gì đó.

Trang Nhi vội đẩy tay anh ra rồi nhéo nhẹ vào hông anh một cái xong liền nói:
"Anh ăn đi".

Anh bạn Trung ngồi đối diện mắt như đã muốn tóe ra lửa nhìn Hoàng Nam.

Anh bạn đứng dậy vẻ mặt tức tối kéo ghế rồi đứng dậy mà ra về:
"Anh bận còn có việc nên về trước"
Hoàng Nam được nước làm tới:
"Tôi không tiễn nhé đi an toàn nhé cậu bạn của tôi".

Người kia tức như muốn đập nát chiếc xe đạp của chính mình rồi nhưng vẫn ráng kìm nén cơn giận của bản thân xuống bởi anh biết mình chỉ là một người mà Trang Nhi xem như bạn như đàn anh chả là gì của nhau cả không có quyền giận dỗi như vậy.

Trong quán lúc này còn lại hai bóng người, Trang Nhi liếc nhìn anh mặt sắc lại vẻ mặt muốn hỏi tội anh:
"Anh làm người ta sợ bỏ chạy rồi kìa".

Anh chàng thong thả lấy ổ bánh mì, liền nói:
"Tình địch đến không đuổi chẳng lẽ lại để cho động hành à???"

Trang Nhi lực bất tòng tâm mà nhìn anh:
"Anh nói gì cũng đúng cả".

Vừa lúc này, bố mẹ Trang Nhi từ cửa bước vào:
"Chào cháu nhé, làm phiền cháu cả đêm"
Anh lễ phép đứng dậy rồi cố gắng mỉm cười một cách tự nhiên nhất: "dạ không sao đâu ạ".

Thấy ổ bánh mì trên bàn bố cô bé liền nói: "sao con lại để anh ăn bánh mì khô khan thế kia".

Trang Nhi càm ràm không phát ra tiếng rồi đưa mắt lườm Hoàng Nam một cái: "Anh ấy ăn cái gì chả được ạ bố ".

Bố nhìn cô rồi thở dài, lại đưa tay nắm lấy tay Hoàng Nam mặt hớn hở:
"Cháu biết đánh cờ chứ?"
Anh gãi đầu: "biết chút ít ạ".

Thế là ổ bánh mì chưa ăn xong đã bị bỏ rơi trên bàn bố cô bé kéo anh đi đến bàn cờ.

Mẹ cô thì cũng đi vào bếp mà dọn dẹp để lại Trang Nhi đứng bơ vơ như con ghẻ.

.