Ánh Trăng - Nho Không Chua

Chương 22



"Chị cố gắng chiều theo sở thích của anh ấy, chị biết trong lòng anh ấy có người khác, chị đã nghĩ, dù sao người đó cũng không xuất hiện trong nhiều năm như vậy, có lẽ chị có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng Kiều Dịch Thần.”

"Nhưng sau đó, khi em và anh ấy gặp nhau ở văn phòng của chị, chị đã biết, cô gái đó... là em, em đã xuất hiện.”

"Em không biết đâu, ngày hôm đó, sau khi em rời đi, anh ấy đã nhắc lại chuyện "chia tay" ở quán lẩu, lúc đó, thái độ của anh rõ ràng kiên quyết hơn trước rất nhiều.”

"Chị đã cố gắng buông tay nhưng chị phát hiện, chị không làm được, trong lòng vẫn muốn chiếm hữu anh ấy.”

"Nhưng một tuần trước, anh ấy đã hủy tiệc đính hôn đang chuẩn bị dở, thông báo với bố mẹ chị chuyện chia tay.”

"Nhưng anh ấy cũng giữ thể diện cho chị, không nói bọn chị giả vờ, chỉ nói anh ấy không còn yêu chị nữa, một mình chịu áp lực từ cả hai gia đình."

Chị Lệ Lệ kể từng câu từng câu, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, thứ rượu cay nồng khiến khóe mắt cô ấy ửng đỏ.

Cô ấy thấy tôi nhìn cô ấy với vẻ chua xót, nụ cười có chút lạnh lẽo: "Sao thế, em thấy chị đáng thương à?"

Tôi lắc đầu: "Không."

Cô ấy có vẻ hứng thú: "Sao lại thế?"

Tôi suy nghĩ một chút, nói thật lòng: "Chị Lệ Lệ, chị chỉ là không cam lòng, không tin vào sức hấp dẫn của mình không giữ nổi một người đàn ông nên cố chấp muốn kết hôn với Kiều Dịch Thần."

Nói một cách đơn giản, chị Lệ Lệ vẫn không quên được việc bạn trai cũ phản bội, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân, bởi vậy nên chị ấy muốn chứng minh bản thân bằng cách giữ chân Kiều Dịch Thần.

Như thể bị tôi nhìn thấu, sắc mặt chị Lệ Lệ lập tức khó chịu, mắng tôi một câu: "Em này, thật đáng ghét, đi đi đi, chị không muốn nhìn thấy em nữa!"

Tôi không yên tâm về cô ấy: "Em đưa chị về nhé?"

Nhưng cô ấy lại cười khẩy nhìn tôi: "Đưa chị về ư? Tri Ý, em biết bây giờ mấy giờ rồi không?"

Tôi thấy cô ấy cười rất kỳ lạ: "Mười giờ tối, sao thế?"

"Ồ..."

Cô ấy kéo dài giọng, lộ ra vẻ đắc ý thích thú: "Nói cho em biết một chuyện nữa, tối nay Kiều Dịch Thần có chuyến bay lúc mười một giờ đêm đến châu Âu, nếu không có gì bất ngờ, anh ấy sẽ không quay lại nữa."

Cô ấy vừa dứt lời, tôi lập tức giật mình: "Sao cơ?"

Chị Lệ Lệ cong môi: "Sao gì chứ, nhìn dáng vẻ đó của anh ấy, hẳn là bị tổn thương tình cảm, không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa."

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho Kiều Dịch Thần.

Nhưng, đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút tút báo hiệu đã tắt máy.

Gần như ngay lập tức, sắc mặt tôi tái nhợt, vô thức đứng bật dậy.

Chị Lệ Lệ trêu chọc tôi: "Sao thế, định đưa chị về à? Vậy thì đi thôi."

"Em..."

Tôi gấp gáp như kiến trên chảo nóng, nắm chặt điện thoại.

Nhưng may thay, chị Lệ Lệ không trêu chọc tôi nữa, thở dài: "Đi đi, đuổi theo đi, nghe nói sáu năm trước, em đã khiến anh ấy thất vọng một lần, lần này đừng để anh mang theo vết thương rời đi nữa."

Hốc mắt tôi đỏ hoe, quay đầu định chạy đi.

Nhưng lại nhớ ra điều gì đó, bất an nhìn chị Lệ Lệ vẫn đang uống rượu.

"Chị Lệ Lệ, chị..."

Thấy tôi do dự, chị Lệ Lệ bật cười, vẫy tay: "Yên tâm đi, tài xế nhà chị sẽ đến đón chị ngay thôi, Thẩm Tri Ý, chị không thể vô tư giao Kiều Dịch Thần cho em, vì vậy, có đuổi kịp anh hay không, tùy vào số phận của em."

Tôi không do dự thêm nữa, điên cuồng lao ra ngoài.

Tôi bắt một chiếc taxi, dù biết rõ Kiều Dịch Thần đã tắt máy nhưng tôi vẫn không cam lòng gọi điện cho anh liên tục.

"Bắt máy đi, anh bắt máy đi mà..."

Người lái xe taxi thấy tôi như vậy, còn tưởng tôi bị làm sao, cả dọc đường cũng phóng như bay đưa tôi đến sân bay.

38

Nhưng, tôi vẫn chậm chân.

Khi đến sân bay, đã 23 giờ.

Lúc này, trong sảnh sân bay, tiếng thông báo máy bay cất cánh vang lên liên hồi.

Từng tiếng, lạnh lùng và chói tai.

Như những mũi băng nhọn, đâm vào tim tôi, đau nhói.

Mắt tôi đỏ hoe, như thể bị rút cạn sức lực trong nháy mắt, tôi ngã xuống đất, nức nở khóc.

Màn hình điện thoại vẫn sáng, là từng dòng tin nhắn tôi gửi đi.