Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau

Chương 1: Con ông cháu cha



Sau khi kết thúc buổi luyện tập tại sân tập huấn, Lưu Hạ Anh vẫn còn giữ nét mặt nghiêm nghị, không thể hiện một chút mệt mỏi hay nhẹ nhàng nào của một cô thiếu nữ 16 tuổi.

Chắc có lẽ từ nhỏ cô đã rất gắn bó với cái nơi gọi là chiến trường, suốt ngày phải luyện tập, vì đất nước, vì yên bình nơi quê nhà mà quên thân mình.

Nhưng có lẽ khâm phục nhất chính là, ở nơi trại quân đội An Nguy này, chỉ có một mình cô là con gái mà thôi.

Bởi vì khi xưa, mười năm về trước, cô cũng giống như bao người, có cha, có mẹ, có anh em, nhưng đặc biệt, cả cha mẹ cô đều là một quân nhân.

Anh em cô từ nhỏ đã phải sống trong trại huấn luyện này, hằng ngày cứ thế mà ngắm mọi người luyện tập.

Mọi chuyện sẽ êm đẹp cho đến khi…… nước Minh Đại đem lính đến chiếm đánh nước Quảng Tiến- đất nước xinh đẹp mà cô đang sống.

Là một quân nhân, cha mẹ cô cứ thế tiến ra chiến trường, nơi bom đạn vô tình không ngừng được bắn ra.

Chính mắt cô đã nhìn thấy, cha mẹ, anh em của mình, vì bảo vệ cô mà hy sinh. Nhưng may mắn vẫn không mỉm cười, cho đến bây giờ, Quảng Tiến vẫn còn bị Minh Đại đô hộ.

Sau cú sốc mất gia đình, cô quyết định ở luôn trong trại luyện binh, ngày đêm luyện tập, có hôm mệt đến ngất đi, nhưng cô quết không cho mình nghỉ ngơi, cô phải trả thù cho gia đình của mình! Phải bảo vệ bà con cả nước khỏi ách đô hộ!

Dù là trẻ mồ côi từ lúc sáu tuổi, nhưng bù lại bây giờ, cô đã là một thiếu úy chuyên nghiệp, đem về cho mình rất nhiều huân chương khác nhau trong công tác bảo vệ bà con nhân dân.

Cô là chỉ huy trưởng trong một tiểu đội tên là Đại Bàng. Hai năm trở lại đây cô được phong danh là một chỉ huy tiểu đội xuất sắc liên tiếp, luyện được rất nhiều quân nhân mới vào hàng ngũ.

Nhưng có lẽ kèm theo đó, cô cũng được mệnh danh là thiếu úy băng, bởi vì từ khi cô không còn gia đình nữa, dường như cô đã bán nụ cười cho ác quỷ.

Cô không bao giờ cười, trên mặt cũng không hiện ra một nét biểu cảm nào, rất khó để đoán được tâm ý của cô.

Đặc biệt, Hạ Anh là một người rất xuất sắc trong việc thuyết phục người khác bằng lời nói nhẹ nhàng nhưng lại rất thâm thúy, tuy vậy cô không dùng đó là một ưu điểm để lợi dụng nó, cô là người cực kì quy tắc và nghiêm khắc với bản thân.

Từ lâu, cô rất hiếm khi rời khỏi trại quân đội ở Viễn Đằng này, bởi vì cô không thích bỏ phí thời gian của mình để ra ngoài chỉ để gặp những người lạ không phục vụ cho mục đích của mình.

Tối qua cô không ngủ để canh gác binh lính luyện tập, sáng nay vì có một quân nhân đã vô ý giẫm phải giày của con trai của thượng tướng- Tạ Đăng Khôi, nên anh ta đã đánh thẳng tiểu đội của cô rớt.

Hơn ai hết, cô biết rõ từng cá nhân trong tiểu đội của mình đã cố gắng như thế nào. Sau khi kết thúc bài đánh giá huấn luyện, vì tức giận, cô đã đến thẳng nơi nghỉ ngơi của con trai thượng tướng.



Đứng trước căn nhà nghỉ ngơi to lớn trước mặt, cô hiên ngang bước từng bước lên bậc thang đến cửa, nhưng bị các binh lính canh gác giữ lại.

‘’Đồng chí không được vào đây!’’

‘’Tôi cần gặp đồng chí Tạ Đăng Khôi’’

‘’Đồng chí có hẹn trước không’’

‘’ Tôi không có hẹn trước với thiếu tướng Đăng Khôi, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với đồng chí ấy, mong các đồng chí cho tôi vào!’’

‘’Chúng tôi không thể làm trái mệnh lệnh của thủ trưởng!’’

Cùng lúc này, một chiếc xe quân sự liền chạy đến, dừng lại ở trước sân. Hình bóng cao ráo của chàng trai 20 tuổi liền bước xuống xe, sang chảnh đeo lên chiếc kính râm, nhìn lấy cô một cái rồi đá lông mày ra hiệu binh lính lui xuống.

‘’ Tìm tôi sao? ‘’ Giọng nói trầm ấm vang lên, dịu dàng đến mê mẫn lòng người.

‘’ Tôi muốn nói rõ chuyện đánh giá huấn luyện khi nãy với đồng chí!’’

‘’ Không cần khách khí như vậy, ở đây không còn ai, em có thể xưng hô bình thường!’’ Chiếc kính râm dần tụt xuống, để lộ đôi mắt bồ câu sắc sảo.

‘’ Vậy xin phép anh tôi cũng nói thẳng, đồng đội của tôi đã vô tình giẫm phải giày của anh, đồng chí ấy đã lịch sự xin lỗi, tại sao anh lại đánh giá không đạt, anh có biết họ đã cố gắng như thế nào không? Thưa thiếu tướng?’’

Từ lúc nói, cô vẫn không tỏ ra tức giận biểu hiện ra mặt của mình, lời nói hết sức điềm đạm, nhỏ nhẹ nhưng rất dứt khoác.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười, nói thẳng ra là cảm thấy khinh bỉ, liền cười khẩy một cái rồi nói:

‘’ Chiêu này quen quá nhỉ? Tôi đã gặp bao nhiêu trường hợp tìm cách làm thân với tôi như vậy nhỉ? Em không phải ngoại lệ!’’

‘’ Thưa thiếu tướng! Việc này cấp bách, tôi không hề đùa cợt, là anh đang chà đạp sự nghiêm trọng của sự việc! Rõ ràng là anh chưa từng thấy họ đã cố gắng như thế nào!’’

‘’ Vậy thưa thiếu úy đây, theo em, đôi giày da ngoại quốc của tôi đây không đáng giá sao? Nó còn giá trị hơn cả em!’’



‘’ Xét theo phương diện xã hội và thị trường, có thể đúng là tôi đây không giá trị bằng đôi

giày của thiếu tướng anh, nhưng về cục diện quân đội, khi xét việc công không bao giờ được xen việc tư vào!’’

‘’ Ha! Một thiếu úy nhỏ nhoi được nói chuyện với tôi rất khó, em còn đến đây dạy dỗ tôi sao?’’

‘’ Tôi không phải dạy dỗ, mà là đang nói về mức độ nghiêm trọng của việc này. Nhất là phải nói chi tiết với một người như anh- thiếu tướng đi lên từ con ông cháu cha!’’

Nét mặt cô thoát qua nét khinh thường và giễu cợt, dù vậy nó rất nhỏ, người đối diện cũng không thể phát hiện ra điều này.

‘’ Em dám bảo tôi là con ông cháu cha sao? Em muốn thử tay nghề của tôi không?’’

‘’ Nếu tôi thắng tôi được gì?’’

‘’ Tôi sẽ đánh giá lại, cho tiểu đội của em thắng!’’

Với sự thách thức, cô liền điềm tĩnh đồng ý. Đăng Khôi rốt cuộc trình độ võ nghệ tới đâu mà dám thách thức cả cô?

Tiến ra đến giữa sân, Đăng Khôi muốn ra oai liền ra đòn trước, dùng hết sức đấm về phía trước.

Dù vậy, cô phản xạ rất nhanh, liền né được rồi cầm lấy cánh tay của anh bẻ ngược về sau, dùng mũi chân đá vào khuỷu gối của anh khiến anh ngã khụy.

‘’ Trình độ của thiếu tướng đây quả thật không thể so lại! Một người ngu xuẩn như tôi đáng ra không nên chấp nhận lời thách thức của anh mới phải, làm anh mất mặt rồi! Xin lỗi nhé!’’

Nói rồi cô đứng thẳng lên, nhanh tay phủi bụi trên chiếc áo của mình. Quả thật trình độ võ này, đúng là con ông cháu cha!

Đăng Khôi thua liền cảm thấy nhục nhã, dù sao trước giờ đánh nhau với binh lính, không lẽ bọn họ chỉ nhường anh thôi sao? Sao trình độ này lại thắng được cơ chứ!

Lúc chuẩn bị rời đi, cô đã tiến đến, khẽ nói nhỏ vào tai của Đăng Khôi:

‘’ Anh nên thực hiện lời hứa trước khi tôi quay về doanh trại, và tôi cũng khuyên thật lòng, anh nên bắt đầu làm một quân nhân để luyện tập võ công nhiều vào! Tạm biệt thủ trưởng! Tôi đi trước!’’

Bóng dáng nhỏ bé của cô cứ thế khuất dần về hướng mặt trời mọc. Để lại người nam nhân này đang tức điên lên vì thua một cô gái trước mặt hàng chục binh lính canh gác.