Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau

Chương 12: Cảm xúc thật



Cô đi đến camera ẩn quan sát mọi thứ, màn hình to lớn như muốn nuốt trọn lấy người cô gái này.

Đằng sau cô là rất nhiều các sĩ quan khác đang ngồi vào bàn, gõ gõ máy tính cũng như kết nối với đội tuần tra. Cô nhắm mắt trầm mặc, sau đó từ từ mở mắt ra quay về chỗ ngồi trên bục chính.

Hầu hết các sĩ quan ở đây đều là binh lính năm nhất và là một quân nhân, cô là thiếu úy nên được ngồi ở vị trí cao hơn, dễ dàng quan sát camera cũng như giải thích đường đi cho các đồng đội khác.

Cô cứ nhìn vào màn hình máy tính không nghỉ, mãi cho đến giờ ăn trưa, lúc các đồng đội khác đã nghỉ ngơi, cô cũng đang ngồi ghi lại định vị vị trí của các tiểu đội tuần tra để các binh lính khác đưa đồ ăn đến cho họ.

Cô rất lo lắng và chăm sóc cho mọi người, mọi binh lính khác. Cô muốn họ được an toàn tính mạng để trở về với gia đình sau chuyến đi dài này.

*Cốc cốc*

Từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, làm gián đoạn sự tập trung của cô, cô liền nhìn về hướng kia.

Đến giờ cơm rồi, mọi người nghỉ ngơi đi nhé.

Nói xong các binh lính khác đều đồng loạt tháo mic và tai nghe để đến chỗ ăn, chỉ có mình cô vẫn ngồi miệt mài làm việc.

Cô gõ gõ trên máy tính gửi định vị đến cho đội đưa cơm, sau đó chờ họ ăn toàn trở về mới yên lòng nghỉ ngơi.

Cô liền tháo mic và tai nghe ra, mắt cô lúc này đỏ ngầu, mỏi nhừ người, cột sống cũng đau mỏi vô cùng, cô liền ngã lưng lên chiếc ghế dựa, mắt nhắm lại nghỉ một lúc.

Em ăn đi.

Cô mở mắt, nhìn về phía trước, một hộp cơm đang ở trên bàn của cô, thì ra là Đăng Khôi, chắc anh vừa mới đưa cơm trở về.

Đến lúc này cô mới nhớ đến việc ăn cơm trưa, cô liền cất giọng:

Cảm ơn anh, anh ra ngoài ăn cơm được rồi.



Lúc này Đăng Khôi cười tà, lấy từ sau lưng hộp cơm mới, liền nói:

Cơm tôi đây, tôi ngồi đây ăn với em.

Nói xong mặt cô liền đỏ lên, sau đó vơ lấy hộp cơm tháo ra rồi ngồi ăn mà không để tâm đến anh nữa.

Anh cũng không vừa, liền kiếm chiếc ghế khác kéo lại ngồi đối diện cô ăn cơm. Thấy cô rất thích ăn thịt bò xào, anh cũng nhẹ nhàng gắp hết thịt trong mâm mình cho cô.

Cô cũng không nói gì mà lại cặm cụi ăn, cô ăn rất nhanh vì sợ trễ tiến trình công việc, còn đối với anh, anh chỉ thấy cô rất đáng yêu, má luôn phình lên vì nhiều đồ ăn.

Đang ăn anh liền lấy từ chiếc balo ra một liều thuốc và một chai thuốc rồi nói:

Ăn xong thì uống thuốc đều đặn vào cho mau khỏi vết thương, sẵn em lấy chai này nhỏ mắt sau 3 tiếng ngồi xem máy tính.

Cô nhìn anh, chỉ đưa tay lấy đồ để vào chỗ khác trên bàn rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Với mọi binh lính, họ đều có 30 phút ngủ trưa, còn cô thì không nghỉ ngơi vì muốn theo dõi hành trình tuần tra của các tiểu đội để chỉ hướng đúng cho họ.

Ăn xong Đăng Khôi liền gom dọn đồ ăn rồi rời đi, còn cô lại tiếp tục kết nối với mic và tai nghe và theo dõi mọi hành động của đội tuần tra.

Cô nào biết có một tên lính trốn việc đang đứng trước cửa để nhìn ngắm cô kia chứ.

Ngồi miệt mài suốt cả mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng có thể vươn vai bước ra khỏi căn phòng to lớn này, chạy bộ một vòng như hoạt động gân cốt rồi trở về căn cứ.

Cô trở về căn cứ liền tháo ngay chiếc áo khoác ngoài, nằm dài lên giường mệt mỏi.

Ngủ quên rồi đột nhiên ngồi dậy, cô liền chạy đến chỗ tắm, thấy mọi người đều thưa thớt cả rồi liền chạy đến hỏi một binh sĩ trong đó.

- Sao mộ người đều rời đi cả rồi?



Tên binh lính đó thở dài, nhìn lấy người ngợm hôi rình chưa tắm của mình mà than vãn:

- Chiều này nghe tin 7 giòe tối nay sẽ cúp nguồn nước để an toàn cho việc không bị địch dò thám, chắc sáng mai 5 giờ mới mở lại.

Nói xong binh lính ấy chào cô rồi rời đi, cô liền thở dài, sau đó nhìn quanh cái nơi tối tăm này, rồi lại lẳng lặng đến một bờ sông cách đó khá xa để tắm.

Bản thân cô là người sạch sẽ, nên chắc chắn sẽ không chịu được việc không tắm một đêm đâu.

Tháo hết nội y rồi từ từ tiến xuống dòng nước mát, cảnh trăng chiếu rọi xuống mặt nước, vừa tĩnh lặng, lại vừa thơ mộng.

Ngâm mình trong làn nước mát, đột nhiên phía xa trong bụi rậm có tiếng động, cô cũng cảnh giác quay lại, lại không thấy ai, trong đầu liền ngờ ngợ ra.

* Bỏm*

Cô bị kéo thẳng xuống sâu dưới sông, đối diện là một người con trai đang ôm cô vào lòng. Phải, đó là Đăng Khôi.

Cô biết chắc chắn bị địch theo dõi, đã định sẵn sẽ chủ động rời đi nào ngờ bị tên thối này kéo xuống, bao cảnh xuân của cô rốt cuộc cũng bị tên này nhìn cả rồi, tay lại còn ôm chặt lấy eo cô.

Anh ra dấu cho cô im lặng, mãi khi hết âm thanh liền đưa cô lên khỏi mặt nước, cô thở hổn hển, tát thẳng vào mặt anh một cái rồi hét lên:

- Biến thái. Cút.

Chỉ thấy anh đứng bất động nhìn cô mặt cũng đỏ ửng.

Nói xong cô chạy thật nhanh lấy chiếc khăn tắm quấn lại, vào bụi rậm thay đồ, tắm ở đây cũng không thể thoát khỏi cái tên đĩa dai này mà.

Chả biết anh ta có nhìn thấy gì của cô không nữa, mặt cô liền đỏ ửng lên, đầu như muốn bốc hỏa.

Lần đầu tiên tim cô đập mạnh đến như vậy, lại thể hiện thẳng cảm xúc ra ngoài.